Môi Chước Chi Ngôn

Chương 6: Mọi chuyện ổn định

Nhóm dịch: Hội Nhà Gà

Edit: Gà Cồ

Điểm tâm đưa đến Du gia, lúc này Du Uyển Như đang cùng Du thái thái cùng nhau xem sổ sách.

Mấy tháng nay cửa hàng trong nhà buôn bán thô lỗ, Du thái thái vì vậy phiền lòng, đã hợp với hai ba tháng không có tính sổ, đã nhiều ngày tâm tình tốt một chút, mới mở ra, chậm rãi xem xét.

Kêu Du Uyển Như cùng bà xem, một là không muốn khiến nàng miên man suy nghĩ, thứ hai cũng là vì muốn nàng học một ít cách quản gia, chờ ngày sau gả đi Tiêu gia, nếu bản lĩnh gì đều không có, nhất định làm cho người ta xem nhẹ.

Mợ An từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm cái túi giấy. Vẻ mặt ngạc nhiên mà nói: “Thái thái, Tiêu gia thiếu gia cho người mang đồ tới.”

Du thái thái nhìn Du Uyển Như liếc mắt một cái, hỏi: “Là đại thiếu gia?”

Mợ An gật gật đầu,”Đúng vậy, vẫn là tài xế buổi sáng đưa tới, nói đây là điểm tâm mua ở tiệm cơm Tây, còn nóng hổi, Tiêu thiếu gia kêu chạy nhanh đưa cho tiểu chúng ta.”

Du thái thái mày hơi hơi suy nghĩ, trong lòng nghiền ngẫm ý đồ Tiêu thiếu gia, “Lấy tới cho ta nhìn xem, điểm tâm của tiêm cơm Tây từ trước còn không có ăn qua, nghe nói cùng đồ của lão tổ tông chúng ta không quá giống nhau.”

“Đúng ạ,” Mợ An nói, “Ta ngày thường lên phố, nghe người khác nói qua, bánh của phương tây, đều thích thêm chút trứng gà và sữa bò, còn phải dùng lửa nướng, cùng cách làm của chúng ta thực không giống nhau.”

Nàng đem túi giấy dai đặt ở trên bàn.

Du thái thái lấy lại nhìn nhìn, trên túi giấy cũng không có trang trí gì, dưới phần bên phải viết mấy chữ nhỏ, bà cẩn thận đi xem, chữ viết chính là Vạn Xương tiệm cơm. Tiệm cơm còn có mấy tiếng nước ngoài, bà xem không hiểu.

Điểm tâm kia vẫn còn sinh nhiệt, còn chưa mở ra, đã nghe đến cổ một hương vị ngọt nồng. Mở ra nhìn xem, bên trong là một đám tiểu hồ điệp màu vàng nhỏ chưa đến nửa bàn tay.

Du thái thái không có lấy ra, lại nhìn về phía mợ An, “Tài xế tiên sinh đi rồi sao? Tiêu thiếu gia còn có lời nào khác hay không?”

Mợ An nói: “Đã đi rồi, đem nó đưa cho ta, nói là Tiêu thiếu gia nhân lúc còn nóng đưa đến đây, ta còn không kịp mời hắn xuống xe, hắn liền đi rồi.”

Du thái thái không nói cái gì nữa, đem điểm tâm lấy ra tới, đưa đến tầm tay Du Uyển Như, “Uyển Như, chúng ta cũng nếm thử này xem bánh Tây Dương là cái hương vị gì.”

Du Uyển Như buông sổ sách, lông mày nhẹ nhàng thả lỏng, nói: “Mẹ, Tiêu thiếu gia như thế nào lại……”

Du thái thái nói: “Mặc kệ thế nào, người ta đưa tới cửa, chúng ta liền nếm thử, cũng là một phần tâm ý của hắn.”

Trên thực tế, tâm tư Tiêu An Lan Du Uyển Như có lẽ không hiểu, nhưng Du thái thái là người từng trải, xem Tiêu An Lan một lần hai lần hướng trong nhà họ tặng đồ. Bà trong lòng đã có một chút suy đoán, này là Tiêu thiếu gia chẳng lẽ đổi chủ ý?

Nhưng rốt cuộc còn chưa xác định, bà nghĩ, không bằng hẹn Tiêu thái thái tới uống buổi trà chiều, thuận tiện tìm hiểu xem Tiêu gia đó là có ý tứ gì.

Trong lòng chuyển qua rất nhiều cân nhắc, nhưng trên mặt lại một chút cũng không có biểu lộ, bà cầm lấy một con bướm cắn một miếng, gật đầu khen: “Xác thật không tồi, khó trách hiện giờ người theo phong cách đổi mới đều thích đi tiệm cơm Tây, đích xác có phong vị rất khác. Uyển Như mau, con cũng nếm thử. Mợ An cũng đừng đứng, ngồi xuống cùng nhau nếm thử.”

Du Uyển Như cũng cầm lấy một con cắn một miếng, một dòng hương vị sữa nồng đậm xông vào mũi, cùng với điểm tâm trước kia nàng từng ăn đều rất khác nhau. Nàng tưởng, Tiêu thiếu gia xác thật quá khách khí đi, nếu đã đi vào tạ tội, hà tất lại đưa mấy thứ này tới?

Một địa điểm khác, Tiêu An Lan về đến nhà, Tiêu thái thái thấy hắn, ngạc nhiên nói: “Hôm nay sao nhanh như vậy liền đã trở lại?”

Tiêu An Lan vứt bỏ áo khoác, không có một chút thủ tục mà nằm ra ghế sô pha, “Con hôm nay đi Du gia, cấp Du tiểu thư lời xin lỗi.”

Tiêu thái thái nói: “Nha, động tác thế mà thật ra rất nhanh. Trước kia nếu không làm mấy việc hồ đồ kia, hiện tại nào đến nỗi phải đi nhận lỗi với người ta như vậy.”

Tiêu An Lan bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con đều là hối hận, người đừng nói, tốt xấu cho con chừa chút mặt mũi.”

Tiêu thái thái cười nhạo: “Đừng nói mặt mũi, ta chính là nhìn rõ trong tâm tư của con một nghìn tám trăm lần rồi.”

Bất quá rốt cuộc không nói thêm gì nữa, quay đầu lại hỏi: “Cùng mẹ nói chuyện, con là xin lỗi người ta như thế nào, nhìn thấy người Du tiểu thư sao?”

Tiêu An Lan nói: “Mẹ trước kia không phải nói Du tiểu thư là bởi vì lên phố mua sách, mới có thể bị Tôn lão nhị quấn lấy sao, con liền đi hiệu sách mua cho Du tiểu thư một hộp sách, đưa tới cửa.”

Tiêu thái thái gật gật đầu, “Còn tính con trẻ nhỏ dễ dạy, biết họ thích gì, không tính là vô vọng.”

Tiêu An Lan bị bà đánh giá như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

Tiêu thái thái lại hỏi: “Vậy Du tiểu thư nói như thế nào?”

Tiêu An Lan: “Du tiểu thư nói việc ngày hôm qua đều không phải là con sai, nàng lý giải cách làm của con.”

Tiêu thái thái âm thầm gật đầu, xem ra Du tiểu thư này xác thật như trong lời đồn, là cô nương tính tình vô cùng tốt

“Kia về sau, con lại làm cái gì? Có cùng người ta nói việc con đổi ý?”

Tiêu An Lan cào cào gương mặt, “Còn không có đâu, từ từ đi, con nghĩ trước mắt cùng nàng hẹn ra ngoài một chút, có thể hiểu biết thêm về nhau.”

Tiêu thái thái mỉm cười nhìn hắn, “Cái gì từ từ? Rõ ràng là con không có mặt mũi cùng người ta nói ra.”

Tiêu An Lan cười nói: “Vẫn là mẹ hiểu con.”

Tiêu thái thái mắt trợn trắng, “Nhãi ranh, đến cuối cùng còn phải để lão nương kêu ngươi ra mặt, chờ xem.”

Tiêu An Lan xem ngữ khí cửa bà, tựa hồ là tính toán vì mình mà đến Du gia một chuyến, vội nói: “Vất vả mẹ đi một chuyến, con trai nửa đời sau hạnh phúc tất cả là tại mẹ.”

Tiêu thái thái lắc đầu, “Đều là do các ngươi nha, một người hai người, đều làm ta không bớt lo.”

Tiêu An Lan biết tình huống trong nhà mình cùng nhà người khác không quá giống nhau, thấy bà nói như vậy, liền thử nói: “Có phải trong nhà lại xảy ra ra chuyện gì hay không?”

Tiêu thái thái: “Không có, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”

Tiêu An Lan ngồi vào bên cạnh người bà, duỗi tay ôm quá bà, “Mẹ, tất cả việc trong nhà mẹ đừng một mình chịu trách nhiệm, làm nhiều thì còn có Nhị nương, Tam nương, Tứ Nương giúp người chia sẻ một ít. Ta cùng An Trạch cũng lớn rồi, An Nhã, An Huệ, An Kỳ các nàng cũng không tính là còn nhỏ, người đừng mang hết tâm tư đặt lên trên người chúng ta, nhiều vì do chính bản thân mình suy nghĩ thôi.”

Tiêu thái thái mỉm cười nhìn hắn, “Cũng ghe thật, còn biết vì mẹ mà lo lắng, không hổ là người muốn cưới vợ. Con yên tâm đi, mẹ trong lòng hiểu rõ, ta đời này so với những ai khác đều rất hài lòng, tuyệt không vì điều gì mà sẽ khó chính mình.”

Tiêu An Lan lúc này mới gật gật đầu.

Du thái thái nói liền làm, Tiêu thái thái bên này còn không có động tĩnh gì, bã đã kêu người mang thiệp mời đến đây, nói là mời Tiêu thái thái chiều nay ở Vân Hải Lâu cùng nhau thưởng ngọ trà (1).

(1) Ngọ trà - 午茶: Thời gian dùng trà là vào lúc gần trưa hoặc giữa trưa, nói cách khác là vào giờ ngọ

Tiêu thái thái cũng đang chuẩn bị tìm bà, tất nhiên là đồng ý.

Một khoảng buổi trà chiều, đến gần lúc dùng cơm chiều mới giải tán, trong Du phủ, Du lão gia cùng Du Uyển Như đều ngồi ở cạnh bàn ăn chờ Du thái thái.

Du thái thái vào cửa, bên cạnh đó biểu tình lại có chút phức tạp, tự hỉ phi hỉ (2).

(2) Tự hỉ phi hỉ - 喜非喜含 Vừa vui mà lại vừa không vui. Theo mình là vậy T_T

Du Uyển Như nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”

Nàng không biết Du thái thái buổi chiều là đi gặp Tiêu thái thái, bằng không trong lòng khẳng định càng thêm lo lắng.

Du thái thái chỉ lắc đầu, “Không có việc gì, ăn cơm đi, đây là mẹ từ Hải Vân lâu đóng gói bánh đậu vị sữa mang về đưa cho con, ban đêm đói bụng thì ăn hai cái.”

Chờ tới buổi tối rồi, chỉ có hai người bà cùng Du lão gia, nàng mới đem nội dung cuộc trò chuyện cùng Tiêu thái thái nói ra.

“Lão gia, vốn là Tiêu đại thiếu gia ngày hôm qua sau khi trở về liền cảm thấy hối hận, hiện tại Tiêu thái thái có ý là, việc hôn nhân của chúng ta, vẫn cứ tính tác hợp ho Uyển Như cùng đại thiếu gia nhà họ, ông cảm thấy thế nào?”

Du lão gia hỏi lại: “Ý của bà là gì?”

Du thái thái nói: “Ta là còn tương đối xem trọng Tiêu đại thiếu gia.”

Kỳ thật nàng cũng có chút tư tâm, nhưng phàm là làm thái thái chính phòng, ước chừng đều xem không quá xem trọng cũng không quen với mấy di nương hay di thái thái đó, liên quan đến con cái bọn họ, cuối cùng cũng vẫn cảm thấy không cùng nói chuyện được (*).

(*) Dịch bừa lần 2 ==

Cho nên tuy rằng Du lão gia đem Tiêu nhị thiếu gia khen như thành một đóa hoa, nhưng hắn xuất thân như thế kia, khiến cho Du thái thái cảm thấy không quá như ý.

Hơn nữa bên này liều hai ngày thấy Tiêu thiếu gia tới hỏi thăm, bà đối với người thanh niên này còn rất vừa lòng.

Du lão gia nghe nàng nói như vậy, liền nói: “Theo như ý ta thì, hai người đều là đứa con tốt, trước mắt phải xem ý của Uyển Như.”

Du thái thái gật gật đầu, “Ngày mai ta liền cùng với Uyển Như nói một câu.”

Du lão gia liếc nhìn bà một cái, “Mặc kệ Uyển Như vừa ý ai, thái thái, chúng ta đều phải tôn trọng ý kiến con cái.”

Du thái thái oán trách nói: “Ta biết, lão gia chẳng lẽ cho rằng ta còn sẽ vì vậy mà làm khó chính con gái mình sao sao? Ở trong lòng lão gia, ta chính là người như vậy?”

Du lão gia thấy bà sắp bực, vội cười nhận lỗi.

Sáng sớm hôm sau, người một nhà ăn qua cơm sáng, Du lão gia vẫn như cũ lên phố đi xem cửa hàng.

Du thái thái cùng Du Uyển Như ở lại.

“Uyển Như, mẹ buổi chiều ngày hôm qua kỳ thật là đi cùng với Tiêu thái thái.”

Du Uyển Như cũng không phải là ngoài ý nghĩ không ngạc nhiên lắm, “Là nói chuyện việc hai nhà từ hôn sao?”

Du thái thái: “Là nói việc hôn nhân của hai nhà, lại không phải từ hôn, mà là muốn kết thân.”

Du Uyển Như ngoài ý muốn nói: “Chính là Tiêu thiếu gia không phải……”

Du thái thái liền đem chuyện mình cùng Du lão gia ngay từ đầu đã tính toán chuẩn bị đổi thành Tiêu nhị thiếu gia, sau lại là việc Tiêu An Lan cảm thấy hối hận, cùng với việc hiện giờ Tiêu gia có ý nói một lần nữa với bà, lúc sau hỏi nàng: “Mẹ hiện tại liền muốn hỏi con một chút, rốt cuộc là cảm thấy Tiêu đại thiếu gia tương đối tốt, hay vẫn là nhị thiếu gia tương đối tốt, việc hôn nhân của hai nhà chúng ta, tóm lại là kết định rồi.”

Du Uyển Như kinh ngạc mà trừng mắt nhìn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hơi mở tròn.

Nếu là người bình thường, biết cha mẹ của mình tự an bài như vậy, nói không chừng trong lòng không cảm thấy cao hứng hay thoải mái. Nhưng mà nàng lại biết phẩm tính của cha mẹ, nếu không phải vì nàng, thì tại sao lại tìm hiểu rõ tình huống muốn từ hôn của Tiêu gia, còn buông thể diện cùng Tiêu gia cò kè mặc cả?

Nàng trong lòng chỉ cảm kích cha mẹ, với chính mình lại là một mảnh khổ tâm.

Bất quá hồi tưởng lại lời Du thái thái nói, nàng lại có chút nghi hoặc, Tiêu thiếu gia, ngày đó rõ ràng là không muốn, như thế nào sau khi trở về đột nhiên lại nguyện ý, có phải hắn nghe nói về hành động của Tôn gia hay không, đồng tình với nàng nên mới như vậy?

Mà Tiêu nhị thiếu gia, nàng lại chưa bao giờ gặp qua, đột nhiên kêu hắn cưới mình, hắn sẽ nguyện ý sao?

Nàng tuy rằng không muốn gả cho Tôn lão nhị, nhưng đồng thời, cũng không muốn đi làm khó xử người khác.

Du thái thái nhìn nàng không nói lời nào, hỏi: “Làm sao vậy? Có phải còn sự thận trọng cố kị nào hay không?”

Du Uyển Như đem ý nghĩ của mình ra nói.

Du thái thái sờ sờ tay nàng, thở dài: “Mẹ biết con là hảo hài tử, nguyện ý thay người khác suy nghĩ, chính là mẹ cũng rất hy vọng con có thể ích kỷ một lần, thay chính con ngẫm lại, thay cha con cùng ta ngẫm lại. Con nếu thật sự gả đi Tôn gia, ta và cha con một đôi mắt chỉ sợ đều phải vì con mà khóc đến mù, cũng may hiện tại Tiêu gia lại sửa lại lời nói, con liền đồng ý đi? Được không? Coi như mẹ cầu xin con……”

Du Uyển Như vội nói: “Mẹ, người đừng như vậy, con đồng ý là được.”

Du thái thái nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, “Uyển Như, con đừng trách mẹ bức con, mẹ thật sự là không có biện pháp nào khác.”

Du Uyển Như đứng dậy, ngồi xổm bên người bà, ngửa đầu ngoan ngoãn nhìn bà, “Con biết, mẹ cùng cha đều là vì con, là nữ nhi bất hiếu, làm hại các người phải lo lắng. Việc hôn nhân cùng với Tiêu gia, cha mẹ làm chủ liền đồng ý.”

Du thái thái vui mừng nói: “Được, vậy như theo ý của Tiêu gia, vẫn là dựa theo nguyên lai ước định không đổi.”

Du Uyển Như nhẹ nhàng gật đầu.

Buổi chiều, nàng ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.

Hôm nay thời tiết không tính là quá nóng, nhưng nàng lại vẫn là không thể tĩnh tâm được, bên tai đều là lời buổi sáng Du thái thái nói.

Đang trong dòng suy nghĩ miên man, Hàm Thanh chạy vào nói: “Tiểu thư, Tiêu thiếu gia lại tới nữa!”