Môi Chước Chi Ngôn

Chương 4: Xin Lỗi

Lúc này ở Du gia, người một nhà ăn qua cơm sáng, Du lão gia ra ngoài xem xét cửa hàng, Du Uyển Như thì ở phòng lớn bồi mẹ nàng nói chuyện.

Du thái thái trong lòng nghĩ vài việc, không biết Tiêu thái thái suy xét đến như thế nào, có đồng ý hay không cho đổi nhị thiếu tới kết thân, bởi vậy có chút thất thần.

Du Uyển Như cảm thấy được, lôi kéo tay bà nhẹ nhàng bâng quơ, lo lắng nói: “Mẹ, có phải lại vì chuyện của con mà phiền lòng hay không?”

Du thái thái phục hồi lại tinh thần, dịu dàng mà vuốt mặt nàng, tìm cái lấy cớ, “Không có, mẹ suy nghĩ việc của em trai con, trời đã nóng như vậy, nó ở trong trường học không biết thế nào.”

Du gia tổng cộng có hai đứa nhỏ một nam một nữ, con trai tên là Du Thanh, năm nay mười bốn tuổi, học ở một trường trung học trong Liễu Thành, ba đầu là ở tại trong nhà, mỗi ngày đi tới đi lui đến trường học, mấy tháng này phát sinh ra việc Tôn gia, Du lão gia sợ cành mẹ đẻ cành con, xin cho hắn ở lại trong trường học, một tháng đi về nhà một lần, lần trở về hồi trước là nửa tháng trước.

Du Uyển Như ảm đạm nói: “Nếu không phải bởi vì con……”

Du thái thái đánh gãy nàng, “Việc này cùng con có quan hệ gì? Đứa nhỏ ngốc, ngươi nhưng đừng nghĩ lung tung, có kẻ làm điều ác, chẳng lẽ ngược lại là người bị hại sai rồi sao? Là Tôn lão nhị kia tâm thuật bất chính, sao lại có thể đổ hết trách móc lên đầu con chứ ?”

Du Uyển Như cúi đầu không nói. Trong mấy tháng qua, bởi vì Tôn gia âm thầm hãm hại, tình cảnh trong nhà tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt.

Du gia bọn họ ở Liễu Thành tuy không tính là danh gia vọng tộc đứng đầu, so với các gia đình ít người bình thường khác lại tốt hơn rất nhiều, tổ tiên trước kia lưu lại bốn năm gian cửa hàng, hai mảnh ruộng đất, họ đều giữ gìn, cuộc sống vẫn là có tư có vị.

Nhưng sau này năm gian cửa hàng đã đóng bốn gian, còn lại gian kia cũng bất quá là vẫn đang cố gắng chống cự, đoạn thời gian cha mẹ dù chưa ở trước mặt nàng nói cái gì, nhưng bọn họ trong mắt tràn đầy ưu sầu nàng sao lại nhìn không thấy?

Thẳng đến ba tháng trước Tiêu gia thả ra tin tức, nói Tiêu Du hai nhà có hôn ước, Tôn gia mới thu mình một chút.

Trong nhà tình huống gần nhất đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, những cửa hàng đó cũng một lần nữa khai trương, vố dĩ đã nhiều ngày nay cha mẹ còn tính toán đem em trai lại trở về.

Nhưng mà Tiêu thiếu gia lại không thích nàng, muốn từ hôn……

Chỉ sợ này tin tức một lần nữa truyền ra, Tôn gia lại muốn ngóc đầu trở lại.

Du Uyển Như gắt gao nhéo khăn trong tay, lúc này đây, nàng không thể lại làm cha mẹ vì nàng lo lắng hốt hoảng sợ hãi, Tôn gia bằng không muốn nàng gả, vậy gả cho đó đi.

Du thái thái thấy nàng không nói lời nào, đang muốn lại khuyên nhủ, mợ Dung bỗng nhiên bước đi vội vàng đi vào: “Thái thái, Tiêu thiếu gia lại tới nữa!”

Du thái thái theo bản năng đứng dậy, không biết nghĩ đến cái gì, hỏi: “Là vị thiếu gia nào của Tiêu gia?”

Mợ Dung không biết bà cùng Du lão gia tính toán gì, không hiểu được trong đó còn có việc của Tiêu nhị thiếu gia, chỉ nghi hoặc nói: “Chính vị Tiêu thiếu gia ngày hôm qua.”

“Là hắn…… Hắn tới làm cái gì?”

Mợ Dung nói: “Tiêu thiếu gia nói cậu ấy hôm nay tới bồi tội với tiểu thư chúng ta.”

Du thái thái liền quay đầu nhìn về phía nữ nhi, “Uyển Như, con thấy thế nào, muốn đi gặp hay không?”

Du Uyển Như mới vừa rồi vẫn luôn cúi đầu nhìn khăn thêu trong tay, giờ phút này mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Việc hôm qua, Tiêu thiếu gia không có làm sai, nhận lỗi liền không cần đi.”

Du thái thái cũng có ý là như thế, Tiêu thiếu gia lần đầu tiên tới cửa, liền đem con gái của bà chọc cho khóc, nếu là có thể, bà cũng không muốn hai người tái kiến.

Nhưng bà lại có khác tính toán, bất luận như thế nào, bà đều là muốn thúc đẩy hôn ước cùng Tiêu gia, liền tính Uyển Như gả không thành cho Tiêu đại thiếu gia, về sau cũng sẽ trở thành em dâu của hắn, vẫn phải cùng sinh hoạt dưới một mái hiên.

Một khi đã như vậy, liền không thể không cho Tiêu thiếu gia mặt mũi, đem quan hệ nháo nhào lên.

Bà khuyên nhủ: “Trời thật nóng như vậy, Tiêu thiếu gia có lòng tới, chúng ta tổng thể không nên để hắn đứng ở ngoài cửa, không bằng…… Liền ở chỗ này gặp một lần đi?”

Du Uyển Như nhìn thấy bên ngoài, tuy vẫn là buổi sáng, nhưng như vậy cũng có chút độc ác, cảm thấy mẹ nàng nói có chút đạo lý, khách nhân tới, lại tránh đi lơ như không thấy, không phải là đạo đãi khách.

Nàng gật gật đầu, “Vậy theo ý của mẹ, làm phiền mợ Dung đưa Tiêu thiếu gia mời vào.”

“Dạ.” Dung mụ mụ dùng tay che ánh mặt trời vội vàng rời đi.

Du thái thái trong lòng xoay chuyển vài lần, nói: “Uyển Như, mẹ đi phía sau, con ở chỗ này cùng hắn nói chuyện.”

Du Uyển Như vội hỏi: “Mẹ có việc?”

Du thái thái lắc đầu, “Không có chuyện khác, chỉ là ta nghĩ, Tiêu thiếu gia nếu là tới xin lỗi con, ta nếu ở đây, chỉ sợ sẽ làm hắn không được tự nhiên, rốt cuộc là việc của mấy người trẻ. Con yên tâm, sẽ không để con đơn độc đối mặt hắn, Mợ Dung sẽ ở cùng con, hơn nữa mẹ liền ở sau tấm bình phong, có việc con kêu một tiếng là được.”

Du Uyển Như nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, “Vâng.”

Du thái thái mới chuyển đi vào gian khác, Tiêu An Lan liền đi theo phía sau mợ Dung bước vào sân.

Trong tay hắn cầm ra một hộp lớn, bên trong không biết là cái gì, nhìn rất có trọng lượng.

Tiến vào sân, hắn liền thấy Du tiểu thư ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, nàng hôm nay mặc một thân đoản áo tròn màu xanh nhạt, phía dưới là một cái váy dài có viền thêu một bông hoa màu đen, trong tay nghịch khăn tay cùng một quạt tròn thêu hoa, vẫn là trung quy trung củ trang điểm.

Du Uyển Như đứng lên, hơi có chút câu nệ nói: “Tiêu thiếu gia mời ngồi.”

Tiêu An Lan ngồi xuống, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, khụ một tiếng, cũng có chút xấu hổ.

Cũng may có mợ Dung ân cần bưng trà rót nước cho hai người, cuối cùng không làm trường hợp quá mức giằng co.

Tiêu An Lan đem trong bụng lăn qua lăn lại mấy lần, rốt cuộc nói ra, “Du tiểu thư, ngày hôm qua là tôi quá mức đường đột lỗ mãng, hôm nay riêng tới cửa thỉnh tội, hy vọng cô có thể cho tôi cơ hội, để tôi đền bù khuyết điểm.”

Du Uyển Như vội lắc đầu, nói: “Tiêu thiếu gia nói quá lời, việc ngày hôm qua vốn không có ai đúng ai sai, anh lời nói rất có đạo lý, các trưởng bối ra quyết định, xác thật không thể áp đặt ở trên người vãn bối.”

Tiêu An Lan cân nhắc ý tứ trong lời của nàng, thử nói: “Cho nên ý Du tiểu thư là?”

Du Uyển Như cho rằng hắn đang lo lắng việc mình không cùng cha mẹ đề nghị từ hôn, liền nói: “Tiêu thiếu gia yên tâm, ngày hôm qua tôi đã cùng mẹ nói chuyện, chúng ta hai người hôn ước không cân nhắc kĩ, bà cũng đồng ý, hẳn là thật nhanh sẽ cùng Tiêu lão gia và Tiêu thái thái thương lượng. Đã khiến Tiêu thiếu gia tạo thành bối rối, là chúng ta không phải.”

Tiêu An Lan nghe nàng nói hai người hôn ước không cân nhắc kĩ, nghĩ thầm, xem ra nàng đã hạ quyết tâm, muốn cùng nhị đệ thành thân. Khó trách ngày hôm qua vẫn là e lệ ngượng ngùng bộ dáng, hôm nay lại lễ phép xa cách.

Bất quá hắn há là dễ dàng từ bỏ người như vậy?

Trước mắt nhị đệ căn bản không biết chuyện này, bọn họ hai người, bát tự đều còn chưa xem (*), vẫn còn sớm thật sự.

(*) Viết bát tự là một thủ tục có thể có hoặc không trước hôn lễ. Giống như ở VN, xem tử vi, xem tuổi, chọn ngày tháng các thứ ấy

Hắn đem mang hộp quà mở ra, bên trong chứa đầy sách.

Du Uyển Như kinh ngạc nói: “Đây là?”

“Tôi nghe nói Du tiểu thư thích sách, hôm nay có ngang qua hiệu sách cạnh Du phủ, liền đi vào hỏi thăm một chút, chưởng quầy quả nhiên nhận ra Du tiểu thư, biết được tôi muốn mua sách tặng cho cô, liền đề cử cho tôi, không biết Du tiểu thư thích hay không?”

Du Uyển Như cầm lấy mấy quyển, từ sau lúc bị Tôn lão nhị quấn lấy, nàng đã mấy tháng không có lên phố, trong thư phòng đã sớm xem sách cũ, vẫn luôn không có mua mới, trước mắt này hộp sách này, đều là thi tập, du ký, chí quái linh tinh (1), thật là nàng rất yêu thích.

(1) Thi tập chắc mọi người cũng biết.

- Du kí thì ai đọc Tây Du Kí hoặc của Việt Nam thì có Dế Mèn Phiêu Lưu Kí sẽ biết. Mà mình nghĩ hầu hết mọi người ai cũng có nghe qua rồi nên không giải thích nữa (>‿♥)

- Chí quái là thể loại sách ghi lại những truyền thuyết quái dị, có liên quan trực tiếp tới các văn hóa xã hội về Phật giáo, Đạo giáo,...Một số mặc dù là câu chuyện về mê tín dị đoan, tuy nhiên bên cạnh đó cũng còn một số truyền thuyết dân gia tích cực

Nàng trong lòng có chút phức tạp, vị này là Tiêu thiếu gia phẩm cách tính nết xác thật rất tốt, tuy cự tuyệt hôn ước với nàng, nhưng thật thật tại tại làm người khác oán trách không nổi. Huống hồ hắn lại thành tâm tới cửa tạ lỗi, không bằng liền nhận lấy, xem như an tâm hắn.

Nghĩ đến đây, nàng gật gật đầu, nói: “Cảm ơn, làm anh lo lắng.”

Tiêu An Lan trong lòng nhẹ nhàng thở ra, theo như ý hắn, nguyện ý nhận lấy, đã nói lên rằng hắn còn có cơ hội. Bất quá sau khi trở về, hắn còn phải một phen vạch ra kế hoạch rõ ràng cho thật tốt, làm sao để người hồi tâm chuyển ý.

Hôm nay còn có chính sự, không bao lâu hắn liền đứng dậy cáo từ.

Tiễn hắn rời đi, Du thái thái từ buồng trong ra ngoài, hỏi: “Uyển Như, con nhận đồ của hắn?”

Du Uyển Như gật gật đầu, giải thích: “Lòng con nghĩ, nếu không nhận, chỉ sợ hắn trong lòng áy náy, lần sau còn muốn tới. Trời nóng như vậy, huống hồ lại không phải hắn sai, hà tất làm hắn qua lại bôn ba, không bằng nhận lấy, toàn tâm ý của hắn.”

Du thái thái nhìn những quyển sách đó, trong lòng lại âm thầm thở dài. Hai người đều là đứa con tốt, làm sao lại hết lần này đến lần khác không thể thành toàn?

Tác giả có lời muốn nói: Mạch não của hai người hiện tại:

Tiêu thiếu gia: Gia ~ nàng nhận lấy, ngày mai lại đến!

Uyển Như: Ta nhận lấy, hắn về sau sẽ không tới nữa?