Môi Chước Chi Ngôn

Chương 2: Hôn Ước

Nhóm dịch: Hội Nhà Gà

Edit + Beta: Gà Cồ

Tiêu An Lan ra khỏi Du phủ, tâm tình lại không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, trong đầu tràn đầy gương mặt Du tiểu thư trước đó tràn đầy ý thẹn thùng, sau lại nghe hắn nói mà trở nên trắng bệch hoảng loạn.

Hắn nhíu nhíu mày, lung tung kéo cà vạt, vô cớ có vài tia bực bội.

Tài xế tiến lên dò hỏi: “Thiếu gia, phải về nhà sao?”

Tiêu An Lan kéo cửa xe ra ngồi vào trong, nghĩ nghĩ, nói: “Đi tiệm cơm Vạn Xương.”

Hắn tạm thời không muốn về nhà đối mặt với sự dò hỏi của Tiêu thái thái.

Du phủ nội, Du thái thái đã khóc một hồi, kêu Hàm Thanh đưa Uyển Như đỡ trở về phòng nghỉ ngơi, chính mình rửa mặt, đi tìm Du lão gia, đem những điều nữ nhi mới vừa rồi nói nói với ông.

Du thái thái một mặt nói, một mặt lại nổi lên nước mắt, “Lão gia, ngươi nói vậy phải làm sao bây giờ?”

Du lão gia trầm mặc hồi lâu, nặng nề mà thở dài, “Uyển Như nói đúng, Tiêu thiếu gia không vui, chúng ta cưỡng cầu cũng vô dụng.”

“Chính là, chẳng lẽ khiến cho Tôn gia...” Du thái thái vừa nói vừa nghẹn ngào, “Tôn lão nhị kia đức hạnh mọi người đều biết, Uyển Như ở trong tay hắn, còn có cái gì sống đây? Thà để con bé chịu nhục, ta tình nguyện mang theo nàng cùng nhau bỏ đến sông Liễu (*)!”

(*) Đoạn này mình không hiểu, nguyên gốc là 我宁愿带着她一起投了柳江, vốn mình định dịch là "Tự sát", sau thấy thô quá nên chuyển qua "Bỏ đến"

Du lão gia đứng lên, lau nước mắt cho bà, nhẹ giọng an ủi: “Sự tình còn chưa tới nông nỗi, loại lời này chớ nói lung tung, nếu để Uyển Như nghe thấy, đứa nhỏ ngốc kia chỉ sợ không chịu được.”

Du thái thái hít cái mũi, “Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ?”

Du lão gia chậm rãi ngồi trở lại, trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Tiêu gia không chỉ có một thiếu gia.”

Du thái thái vội hỏi: “Ngươi là nói Tiêu nhị thiếu gia? Chính là…… Hắn là di thái thái (1) sinh ra.”

(1) Ở đây là chỉ mấy bà vợ lẽ đó

Du lão gia nói: “Tiêu nhị thiếu gia ta cũng gặp qua, tuy xuất thân không tốt, nhưng từ nhỏ liền chăm học khắc khổ, hiện tại dựa vào bản lĩnh chính mình vào hiệu buôn tây (2), coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, huống hồ hắn lại lớn lên tuấn tú lịch sự, đối đãi người khác ôn hòa có lễ, là người trẻ tuổi cũng không tồi, nếu xứng hắn, cũng không tính là ủy khuất cho Uyển Như.”

(2) Cửa hàng đồ tây, đồ nước ngoài

Du thái thái nước mắt chậm rãi dừng lại, nói: “Ngươi nói như vậy, ta cũng nhớ lại tới, tình huống của tiêu gia ta cũng có nghe vài người khác nhắc tới, Tiêu thái thái khoan dung hào phóng, đối con trai các di thái thái trong nhà sinh ra đối xử bình đẳng, huynh đệ tỷ muội cảm tình rất tốt, cũng không khập khiễng, liền cùng mấy di thái thái cũng là hòa hòa khí khí, gia phong Tiêu gia luôn luôn làm người ta khen ngợi.”

Du lão gia gật gật đầu, lại nói: “Hiện tại tình thế khẩn cấp, không chấp nhận được chúng ta kén cá chọn canh, nếu không cùng Tiêu gia kết thân, trong thành lại không có nhà khác dám cùng Tôn gia chống lại, Tôn gia chỉ sợ sẽ không chết tâm.”

Du thái thái không nói chuyện, thật lâu sau mới thở dài, “Di thái thái sinh thì đâu có sao chứ, chỉ cần người khác chịu tiến tới, đối đãi tốt với Uyển Như chúng ta, ta đây cũng liền không có gì để nói. Chỉ là…… Lão gia, Tiêu gia có thể đồng ý đem đối tượng đổi thành nhị thiếu gia sao?”

“Việc này là trước đây Tiêu gia thất tín, nguyên bản chúng ta không nên hùng hổ doạ người, nhưng vì Uyển Như, ta cũng đành bỏ cái mặt già này, lát nữa ta liền đến Tiêu gia, để bọn họ cho một cách giải quyết tốt nhất.”

Du thái thái nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi đừng đi, để ta đi trước, nếu muốn cùng bọn họ kết thân, liền không thể đem nói ra quá miễn cưỡng, bằng không kết thân không thành ngược lại kết thù. Ta đi tìm Tiêu thái thái trước, thăm hỏi ý tứ bà ấy.”

“Cũng tốt,” Du lão gia nói: “Uyển Như ở đó, trước đừng cùng con bé nói, đứa bé kia tâm địa thật thà, nếu biết chúng ta tính toán, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đáp ứng.”

“Ta biết.” Du thái thái gật đầu đồng ý, lại sâu kín thở dài, ngồi tại chỗ thần trí ngây ngẩn một lát, mới sai người đi đến trước Tiêu gia đưa thiệp, còn bản thân trở về phòng trang điểm chuẩn bị lễ.

Một nơi khác, Hàm Thanh nhìn tiểu thư nhà mình hốc mắt đỏ bừng, vừa là đau lòng vừa là tức giận, “Em còn nghĩ Tiêu thiếu gia kia là người tốt, hiện tại nhìn xem, bất quá là một tiểu nhân thất tín bội nghĩa!”

Uyển Như rửa mặt, lại lần nữa chải trang, cảm xúc đã vững vàng, chỉ là khóe mắt còn có một tia đỏ bừng.

Nàng lắc đầu, nói: “Việc hôn nhân là trưởng bối định ra, Tiêu thiếu gia chính mình cũng không biết sự tình, hắn lại là tiếp thu tư tưởng thời đại mới, cùng chúng ta bất đồng, trách không được hắn.”

“Tiểu thư, ngươi còn thay hắn nói chuyện, em xem hắn chính là cái đại phôi đản (3)!” Hàm Thanh tức giận đến dậm chân.

(3) Đại phôi đản - 大坏蛋: Chỉ mấy tên khốn nạn

Uyển Như nhìn nàng cùng mấy các pháo đốt giống nhau, không tiếp thu ý kiến bất đồng, chỉ phải cười đáp ứng, “Được được, em nói rất đúng.”

Nhưng Hàm Thanh thực mau lại xẹp xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu thư, nếu Tiêu gia thật sự không đồng ý việc hôn nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ a?”

Uyển Như cúi đầu, đem chuôi quạt nắm trong tay nhẹ nhàng chuyển động, “Nếu rất không được, liền gả đến Tôn gia đi.”

“Chính là Tôn gia...”

Hàm Thanh đang muốn quở trách Tôn gia đủ loại ác ý, Du Uyển Như ra tiếng đánh gãy, “Bên ngoài có phải có người rao hàng hộp kem đậu xanh hay không? Ta khát, em đi mua hai cái trở về đi.”

Hàm Thanh nghiêng tai nghe xong một trận, ngoài tường xác thật có người ở rao hàng, vội đi phòng bếp cầm hai cái chén, mang theo mấy tiền đồng chạy tới mở cửa sau.

Chờ nàng đi xa, Uyển Như khe khẽ thở dài.

Nếu nàng bất hạnh thật muốn gả đi Tôn gia, lúc này lại nói Tôn gia không tốt, có ích lợi gì? Bất quá làm người để thêm thương tâm thôi.

Ban đêm, Tiêu An Lan về đến nhà, phát hiện phòng khách đèn vẫn sáng lên, chính Tiêu thái thái khoanh ngồi ở trên sô pha nhìn hắn.

Hắn thấy này trận thế, dưới chân một đốn, cởi âu phục khoác ở sô pha trên lưng, “Nương, như thế nào còn chưa ngủ?”

Tiêu thái thái cười khanh khách mà nhìn hắn, “Tiêu đại thiếu gia không trở về, ta làm sao dám ngủ?”

Tiêu An Lan nói: “Ai lại chọc người tức giận?”

“Con nói đi, con làm cái gì, còn muốn ta nhắc nhở?”

Tiêu An Lan lập tức nhớ tới việc hôm nay ở Du phủ, hơi hơi nhíu mày, “Người đã biết?”

Tiêu thái thái hừ một tiếng, “Con làm chuyện tốt, còn sợ ta biết? Ngoài miệng nói ứng phó được có vẻ dễ nghe, vừa chuyển chỗ khác lại làm ra loại việc này, nếu không phải Du thái thái tới thăm hỏi, không biết Tiêu đại thiếu gia tính giấu bao lâu?”

Tiêu An Lan lại trong lòng vừa động đậy, “Du gia nói như thế nào? Đồng ý sao?”

Tiêu thái thái cơ hồ cười lạnh ra tiếng, “Sao lại không đồng ý, con cho rằng con là Tiêu đại thiếu gia thì là cái gì, người ta vội vàng tới nịnh hót ngươi? Buổi chiều Du thái thái cùng ta nói, nếu con không thích, là Uyển Như cùng con vô duyên, này liền quên đi.”

Đồng ý?

Tiêu An Lan dựa ngồi ở trên sô pha, việc này so với trong tưởng tượng của hắn dễ dàng hơn nhiều, nhưng tâm tình hắn lúc này, không biết tại sao, lại không có sự nhẹ nhàng vì đạt thành mục đích.

Tiêu thái thái lại nói: “Bất quá trưởng bối định ra việc hôn nhân lại không thể hủy bỏ, nếu con không muốn, vậy đổi An Trạch đi.”

“Có ý tứ gì?” Tiêu An Lan sửng sốt.

Tiêu thái thái uống ngụm trà, “Chính là ý trên mặt chữ, từ hôm nay trở đi con không cần phiền não rồi, người cùng Du tiểu thư đính hôn đổi thành An Trạch, về sau con muốn như thế nào liền như thế đó đi.”

Tiêu An Lan cau mày, “Đây là ý Du gia, vẫn là ý của mẹ đây?”

“Là ai có ý nguyện thì khác nhau gì sao? Dù sao việc này thân hai nhà là kết định rồi, Uyển Như là con dâu ta cũng nhận rồi.”

Tiêu An Lan trầm mặc một lát, nhớ tới e lệ nữ tử kia, lại hỏi: “Du tiểu thư cũng đồng ý sao?”

Tiêu thái thái liếc hắn một cái, nói: “Uyển Như hôm nay không có tới, không biết nàng có ý gì, bất quá nàng ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ không làm trái lời của cha mẹ.”

Tiêu An Lan có chút khôn kể phiền muộn, “Nương, cái gọi là thành tín, hiếu tâm xác thật quan trọng, nhưng như tình huống bây giờ, hai nhà liền tính từ hôn cũng không ai nói cái gì, nhất định phải vì mặt mũi hy sinh cả đời hai người sao?”

Tiêu thái thái nhìn hắn, rốt cuộc là con trai chính mình, lạnh lùng không được bao lâu, bà lắc đầu thở dài: “Ngươi không hiểu, Du gia là phần tử tri thức, ngày thường nhất thanh ngạo minh lý (4), nếu không phải gặp gỡ cho xong việc, không có lý do khác, ngươi cho rằng họ sẽ bắt lấy nhà chúng ta không bỏ? Chỉ sợ không đợi con tới cửa, được một chút tin tức, lập tức liền tới từ hôn, tuyệt không sẽ làm con khó xử.”

(4) Thanh ngạo minh lý - 清傲明理: Thanh cao kiêu ngạo, hiểu biết lý lẽ

Tiêu An Lan ngồi thẳng thân thể, sắc mặt ngưng trọng, “Đã xảy ra cái gì?”

“Còn không phải Tôn gia kia.” Tiêu thái thái thần sắc khinh thường trộn lẫn chán ghét.

Thanh danh Tôn gia ở Liễu Thành, là cực không tốt, chỉ vì Tôn lão nhị cùng trang lứa với hắn hoang đường phóng đãng đến cực điểm .

Tôn lão nhị kia từ nhỏ chơi bời lêu lổng, chiêu miêu đậu cẩu (5), mấy năm trước chị gái hắn gả cho một vị sư trưởng trong tỉnh, quyền lực của Tôn gia ở Liễu Thành nhanh chóng bành trướng, Tôn lão nhị lá gan cũng càng thêm lớn hôn.

(5) Chiêu miêu đậu cẩu - 招猫逗狗: Hiểu nôm na cũng giống "Trêu hoa ghẹo nguyệt" của Việt Nam. Nghĩa hiểu ở đây là thích chiêu mộ ong bướm, mấy nữ nhân kiểu gái đứng đường

Năm trước hắn coi trọng một nữ học sinh, không màng ý nguyện của người ta, đoạt về làm di thái thái, nàng kia tính tình cương liệt, không đành chịu nhục, ngày thứ hai liền treo cổ ở Tôn gia.

Người trong nhà há chịu bỏ qua?

Trận huyên nháo thật sự rất ác, bạn học của nữ sinh đó đều náo loạn lên, Tôn gia thấy sự việc quá lớn, suốt đêm kêu Tôn lão nhị đi tỉnh thành khác tránh họa, lại đem một bó tiền lớn chặn miệng người nhà kia, lúc này mới đem sự việc đè áp xuống.

Kết quả Tôn lão nhị trở về không bao lâu, trên đường đi mua sách lại coi trọng Du Uyển Như.

Lần này hắn tốt xấu biết Du gia không phải nhà bình thường, thỉnh bà mối tới cửa, há miệng liền nói muốn cưới Du tiểu thư làm vợ.

Du lão gia quả quyết cự tuyệt.

Tôn lão nhị bị mất hết mặt mũi, ghi hận trong lòng, ngầm nghĩ thủ đoạn bỉ ổi tìm cách trả thù, vài cửa hàng dưới danh nghĩa Di gia đều tạm thời không thể tiếp tục kinh doanh.

Hắn còn có lời, nói Du tiểu thư là người hắn coi trọng, ai dám lấy, chính là cùng Tôn gia hắnđối nghịch.

Hiện giờ Liễu Thành, cũng chỉ có Tiêu gia có thể đàn áp lại Tôn gia, vừa lúc Tiêu gia cùng Du gia lại có hôn ước, Du lão gia lúc này mới tới cửa tới xin giúp đỡ.

Tiêu thái thái nói: “Tôn gia kia có chỗ dựa là sư trưởng hiện tại đang có thế lực thịnh vượng, chúng ta liền tính ý đối phó Tôn gia, ít nhất chờ đến trên mấy năm nữa, trong lúc này tTôn lão nhị sao lại buông tha Uyển Như? Cho nên vì nay tính kế, biện pháp tốt nhất, chính là đem hôn ước lúc trước chứng thực. Nhưng con lại cố tình chạy tới cùng người ta nói không muốn, con không biết Du thái thái tới cửa, nói Uyển Như khóc như một đứa trẻ, lại không muốn bức con, ngược lại cầu Du thái thái cùng Du lão gia tới từ hôn. Cô nương tốt như vậy…… Con nhìn xem con làm đều là chuyện gì!”

Tiêu An Lan đang âm thầm không nói chuyện, cũng không thấy rõ là biểu tình gì.

“Thôi,” Tiêu thái thái đứng lên, “Ta thấy An Trạch cũng khá tốt, An Trạch văn nhã, Uyển Như dịu dàng, trai tài gái sắc thành một đôi.”

Bà vòng qua bàn trà, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

Tiêu An Lan đột nhiên hỏi bà: “Việc này người cùng An Trạch nói sao?”

“Còn không có, ta trước tiên muốn cùng mẹ thằng bé nói chuyện trước.”

“Người khẳng định An Trạch sẽ đồng ý?”

Tiêu thái thái xoay người liếc hắn một cái, chỉ nói: “An Trạch là đứa con hiếu thuận.”

Lời này có ý tứ, chỉ cần Tiêu thái thái mở miệng, mặc kệ Tiêu An Trạch trong lòng nghĩ như thế nào, hắn đều sẽ đáp ứng.

Nếu Tiêu An Lan như vậy trầm mặc đi xuống, để đêm nay qua đi, việc hôn nhân này, liền hoàn toàn cùng hắn không quan hệ, kết thân thật áp lực, cũng có thể chuyển dời đến trên người nhị đệ.

Mà này, không phải là do hắn muốn?

Tiêu thái thái đỡ tay vịn bằng gỗ bước lên bậc thang, đèn treo thủy tinh từ tầng cao nhất rũ xuống, khối thủy tinh thật lớn chiếu trên người bà là tỏa ra khí chất cùng nhan sắc rực rỡ.

Tiêu An Lan đột nhiên ra tiếng gọi bà lại, “Nếu còn chưa có đề cập, thì không cần cùng Nhị nương nói.”