Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 149: Về nhà


“Mẹ, con đã trưởng thành, con biết mình đang làm gì, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Con tự nhận mình có khả năng không để cô ấy ảnh hưởng đến con nữa. Mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt.” Ngôn Lạc Quân trịnh trọng cam kết.

“Con không biết mình đang làm gì! Con đang tự sát đấy!” Hoàng Văn Mạn kích động lớn tiếng nói.

Ngoài cửa, Tiểu Hân nghe loáng thoáng từ bên trong truyền tới âm thanh ầm ỹ, nhìn cửa phòng một chút, quay đầu nói: “Mẹ, có phải bà nội đang gây gổ với ba?”

Bạch Ngưng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói ra: “Dĩ nhiên không phải, bọn họ đang bàn chuyện.”

“A, mẹ, ba bảo ngày mai dẫn con đi công viên trò chơi chơi, mẹ đi không?”

“Mẹ. . . . . . ngày mai mẹ có chuyện, không đi được.” Cô nghĩ, cô với Ngôn Lạc Quân, tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều.

“Dạ, vậy con sẽ đi với ba.” Tiểu Hân vẻ mặt ủ rủ, ánh mắt vô tình thấp thoáng vẻ vui sướиɠ.

Bạch Ngưng đang muốn hỏi thằng nhóc này có ý đồ gì, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nhận điện thoại, là Nhà Sản Xuất Trần lão sư.

“Đông Anh, tin tức tốt, công ty thay đổi quyết định, chuẩn bị dùng kịch bản của cô rồi, cô tiếp tục viết đi, mấy ngày nữa đem tới cho diễn viên của cô xem.” Trần lão sư vui mừng nói.

Hiểu ra tất cả Bạch Ngưng chỉ có thể cảm thán Ngôn Lạc Quân “bản lĩnh” to lớn, bình tĩnh nói: “Ừ, vậy tôi tiếp tục viết.”

“Phải nhanh đó, tốt nhất hai ngày nay phải ra được hai tập đấy.”

“Ừ, tôi sẽ cố gắng.”

Cúp điện thoại, Bạch Ngưng khẽ thở dài một hơi. .

Tốt lắm, bây giờ thật sự có việc bận rồi.

“Con thích làm gì tùy con, mẹ và ba không có đứa con trai như con!” Âm thanh Hoàng Văn Mạn tràn đầy lửa giận truyền đến, Bạch Ngưng nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy bà nhìn cô bằng nửa con mắt mắt, lại nhìn Tiểu Hân một chút, rồi đi ra cửa.

Tiểu Hân thấy có gì đó không bình thường, ngửa đầu hỏi “Ba, bà nội sao vậy?”

“Không có gì, chúng ta dọn đồ trước đã” Ngôn Lạc Quân dắt con, không thèm liếc Bạch Ngưng một cái.

Một lần nữa đi vào nơi năm năm về trước cô từng ở, trong lòng Bạch Ngưng ngổn ngang bao nhiêu là cảm xúc. Nhìn người đàn ông “xa lạ” trước mặt đang dắt Tiểu Hân, cảm giác xúc động mãnh liệt lập tức biến mất.

Bác Thẩm từ trong nhà chạy xuống, mừng rỡ kêu lên: “Tiên sinh, phu nhân!”

“Bác Thẩm.” Lại nghe được tiếng gọi “phu nhân”, trong lòng Bạch Ngưng không biết là cái cảm giác gì.

“Ôi! Chuyện này. . . . . . Đây là tiểu thiếu gia sao, nhìn thật đáng yêu!” Thấy Ngôn Lạc Quân dắt Tiểu Hân, Bác Thẩm vui vẻ nói.

“Cháu chào bà.” Tiểu Hân cúi đầu gọi.

Bác Thẩm vừa vui mừng vừa ngại, vội vàng nói: “Thiếu gia thật ngoan, bà gì chứ, gọi bác là bác Thẩm được rồi!” Nói xong, giúp Bạch Ngưng kéo túi hành lý, xoay người đi vào phòng khách hướng lên trên tầng gọi: “Cảnh Di tiểu thư, mau xuống đây, xem ai đến nè!”

Bạch Ngưng đang tò mò Cảnh Di tiểu thư là ai, lại thấy một cô gái nhỏ mặc váy công chúa màu trắng có nơ con bướm đi ra, nhìn thấy bọn họ, đứng trên hành lang một chút, lại chạy về.

“Tiểu thư, tiểu thư –” Bác Thẩm nhìn phía trên tầng gọi hai tiếng, quay đầu lại nói: “Tiểu thư sống hướng nội, chắc là sợ gặp người lạ rồi.”

Nhìn dáng vẻ, tuổi tác của cô bé, thật lâu sau đó, Bạch Ngưng mới nhớ đây là Hinh Hinh. Là Tiểu Hinh Hinh, đã lớn như vậy rồi sao! Năm năm qua, người của Ngôn gia dường như đều ở Mỹ, Hinh Hinh chẳng lẽ đều do Bác Thẩm chăm sóc sao?

Không có ba. . . . . . Cũng không có mẹ. . . . . .

Trong lòng Bạch Ngưng không kiềm nén được chua xót. Không có đứa bé nào sinh ra trên đời là sai lầm, cũng không có đứa bé nào đáng lẽ không nên tới thế giới này, cả Hinh Hinh cũng vậy. . . . . . Cô bé không có bất kỳ sai lầm nào hết, nhưng từ trước tới nay vẫn là cô nhi sống cuộc sống sung sướиɠ của công chúa.

“Tiểu Hân, ba dẫn con lên tầng xem phòng được không? Xem con chọn phòng nào.” Ngôn Lạc Quân hoàn toàn không để ý đến chuyện Cảnh Di, ôm Tiểu Hân đi lên tầng.

“Có rất nhiều phòng sao? Tùy ý con chọn?”

“Đương nhiên, con muốn trang trí cái gì, sơn màu gì ba sẽ làm cho con.”

“A a a, ba thật tốt!”

Bạch Ngưng theo họ đi lên tầng, vừa quay đầu lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn phía sau cửa rụt trở về.

Cô đi tới, ở ngoài cửa gọi: “Hinh Hinh?”

Cô gái nhỏ ở phía sau muốn đẩy cửa, bị Bạch Ngưng khẽ chặn lại, không đẩy được, vội chạy tới núp sau cái giường công chúa màu hồng.

Bạch Ngưng đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói: “Hinh Hinh, Hinh Hinh? Cảnh Di? Là mẹ, còn nhớ mẹ không?”

Một đôi tay nhỏ bé đặt giường, phía sau giường từ từ lộ ra một cái nơ bướm nhỏ, sau đó là tóc mái đen óng.

“Cảnh Di, đừng trốn nữa.., mẹ thấy con rồi.”

Một đôi mắt hạnh đen nhánh lộ ra, nhìn cô chằm chằm, vừa cảnh giác vừa sợ sệt.

Bạch Ngưng nằm sấp lên giường, từ trên giường nhìn cô bé, nói: “Cảnh Di, mẹ tới nè, không hoan nghênh mẹ sao? Không nhớ mẹ sao? Mẹ rất đau lòng đấy.”

Cảnh Di nhìn cô, sợ hãi hỏi “Cô thật là mẹ của con sao?”

“Đương nhiên rồi…, cho tới bây giờ mẹ chưa từng lừa con.” Bạch Ngưng nói.

Cảnh Di quay đầu đi, rút từ trên bàn bên giường một tấm hình trong sách giáo khoa tiếng Anh ra.

Bạch Ngưng ngẩng đầu lên thì thấy đó là tấm hình Hứa Tĩnh Hàm ôm Tiểu Hinh Hinh vừa sinh. Cô không có ấn tượng với tấm hình này, chắc là Hứa Tĩnh Hàm ôm cô bé rồi .

“Thế nào, giống không, có đúng là mẹ không?”

Cảnh Di ngẩng đầu nhìn cô, mím mím môi, nhưng không nói lời nào.

“Cảnh Di, sao lại không nhìn mẹ? Gọi một tiếng mẹ đi con.” Bạch Ngưng đưa tay vuốt tóc cô bé.

“Mẹ, mẹ, mẹ ở đây làm gì, đi xem phòng của con đi!” Tiểu Hân lập tức xông tới, la lớn.

Cảnh Di hoảng sợ, lập tức ngồi xổm xuống, núp ở góc giường.

“Mẹ, mẹ ở đây nói chuyện với ai vậy?” Tiểu Hân chạy đến góc giường bên này, thấy cô gái nhỏ trong góc giường, bất chợt dừng bước. Nhìn về phía Bạch Ngưng nói: “Mẹ, ai đây?”

“Tiểu Hân, đây là chị gái của con mau gọi chị đi.” Bạch Ngưng xuống giường, ngồi xổm trước mặt Cảnh Di nói.

“Chị? Con còn có chị sao?” Tiểu Hân gãi đầu ngạc nhiên nói. Vừa thấy Ngôn Lạc Quân đi vào, liền xông tới ôm chân anh hỏi: “Ba ba, sao ba không nói cho con biết con còn có chị?”

Ngôn Lạc Quân nhìn chằm chằm Cảnh Di và Bạch Ngưng đang ngồi xổm dưới đất một chút, rồi dắt Tiểu Hân ra ngoài cửa nói: “Đến xem phòng chơi trò chơi nhé, xem con có thích không.”

Vừa nghe có phòng chơi trò chơi, sự chú ý của Tiểu Hân lập tức bị dời đi, hăng hái hớn hở chạy trước.

Trong phòng, Cảnh Di cúi đầu, co người lại.

Bạch Ngưng lo lắng nói: “Cảnh Di sao vậy? Không phải sợ, là mẹ.”

Nghe được chữ “mẹ”, Cảnh Di ngẩng đầu nhìn cô, nhưng không nói câu nào.

Nhìn dáng vẻ của cô bé, Bạch Ngưng lo lắng.

Nhìn Tiểu Hân hoạt bát như thế, nhưng Cảnh Di năm, sáu tuổi sao lại sống hướng nội, sợ người lạ như thế này?