Công cụ để cô bước lên, ván cầu để cô cùng người yêu thương đi tìm hạnh phúc sao?
Ngôn Lạc Quân đứng lên, ra khỏi phòng làm việc.
Mới mười giờ sáng, anh vừa đi làm đã vội về nhà.
“Mẹ, nói cho con biết, Tĩnh Hàm đang ở đâu?” Ánh mắt lạnh lùng, gương mặt lạnh lùng, giọng nói lại mang theo lửa giận.
Hoàng Văn Mạn từ trên ghế salon đứng lên, sửng sốt một chút, nói: “Tháng trước không phải đã nói rồi sao? Cô ấy vẫn còn trong viện điều dưỡng, tình trạng đã tốt lên được một chút.”
“Nhưng con đã gọi cho nhân viên trong viện điều dưỡng, bọn họ nói không có người nào tên Hứa Tĩnh Hàm cả.” Anh nói xong, chờ câu trả lời của bà.
“Lạc Quân. . . . . .”
“Nói cho con biết, cô ấy đi khi nào?”
“Lạc Quân, con đừng xen vào chuyện của cô ấy nữa, cô ấy và con không còn bất cứ quan hệ gì nữa, cô ấy tái hôn, con cũng tái hôn, đây không phải chuyện tốt sao?” Giọng Hoàng Văn Mạn gần như cầu xin.
“Không tốt!” Ngôn Lạc Quân đột nhiên lớn tiếng. “Được, các người được lắm, thành công lừa gạt con, các người đều sống rất tốt, nhưng con thì sao?”
“Không phải con cũng có thể sống tốt sao? Chỉ cần con không so đo những thứ này, an tâm bắt đầu cuộc sống mới của mình!”
Ngôn Lạc Quân xoay người, rút điện thoại ra.
“Bác Thẩm, tại sao không nói cho tôi về chuyện của Tĩnh Hàm?”
Bên kia điện thoại Bác Thẩm kinh hoàng một hồi, vội vàng nói: “Tiên sinh, chuyện này. . . . . . do phu nhân phân phó, sau này ngài cũng không gọi điện thoại sang đây, nên tôi. . . . . . Tiên sinh, phu nhân chỉ muốn tốt cho ngài, khi đó ngài vừa sang Mỹ, phu nhân cũng sợ ngài quá lo lắng. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân siết chặt nắm tay.
Anh chỉ nghĩ rằng mọi người lừa anh, nhưng không ngờ là ngay từ khi bắt đầu. Khi anh vừa tới Mỹ, khi anh vừa rời đi đã bị lừa. Năm năm, lừa anh ròng rã năm năm, cả bác sĩ viện điều dưỡng cũng là giả.
“Tại sao để cô ấy ra đi?” Anh khó khăn khống chế cảm xúc của mình, vừa đυ.ng đến chuyện có liên quan đến cô đã khiến anh kích động.
“Thật xin lỗi tiên sinh, tôi không biết cô ấy giả bệnh, cô ấy thừa dịp tôi ra khỏi phòng bệnh liền chạy ra ngoài, tôi. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân chậm rãi cúp điện thoại, cười khổ.
“Mẹ, tại sao lại lừa con?” Anh quay đầu, nhìn Hoàng Văn Mạn.
“Bởi vì mẹ không muốn con bị Hứa Tĩnh Hàm lừa gạt, không muốn con bị cô ấy tổn thương!” Hoàng Văn Mạn đau lòng nói: “Con yêu cô ấy quá sâu đậm, sâu đến nỗi tự làm đau bản thân, nhưng trong lòng cô ấy chỉ có người khác. Con vì cô ấy một đêm đầu bạc, cô ấy lại giả bệnh, giả điên, sau đó cùng Quan Thừa Diễm chạy ra khỏi bệnh viện. Mẹ sợ con biết chuyện này sẽ phát điên mất. Lạc Quân, mẹ không muốn con theo đuổi tình yêu oanh liệt gì, chỉ muốn con tìm được một vợ tốt, có những đứa con ngoan ngoãn, một nhà vui vẻ hòa thuận, bình an sống cả đời, như vậy không tốt sao?”
“Mẹ nói, cô ấy và Quan Thừa Diễm chạy ra khỏi bệnh viện? Từ đó vẫn ở bên Quan Thừa Diễm?” Ngôn Lạc Quân dường như chỉ quan tâm tới câu này.
“Đúng, Bác Thẩm nói nhìn camera thấy một người đàn ông dẫn cô ấy đi, sau đó nói ẹ biết, người đàn ông kia chính là Quan Thừa Diễm, hơn nữa mấy ngày sau cũng có tin tức bọn họ ở chung, bây giờ bọn họ lại muốn kết hôn.” Hoàng Văn Mạn đến gần một bước, nhìn anh kỳ vọng, khổ tâm cầu xin: “Lạc Quân, từ trước tới giờ cô ấy vẫn luôn lừa gạt con, trong lòng chưa từng có con, không đáng để con vì cô ấy mà như vậy, buông tay đi được không? Mặc kệ cô ấy không được sao?”
“Không được.”Ngôn Lạc Quân khẳng định nói: “Mẹ, không phải mẹ và ba định phát triển chi nhánh trong nước sao? Con cũng đồng ý, bây giờ con sẽ về nước, toàn tâm triển khai kế hoạch mới.”
“Không được, Lạc Quân!”
Ngôn Lạc Quân bước nhanh lên lầu, Hoàng Văn Mạn lập tức đuổi theo.
Ngôn Lạc Quân đóng cửa lại, rút điện thoại lần nữa.
“Giúp tôi điều tra hai người, Hứa Tĩnh Hàm và Quan Thừa Diễm, điều tra tất cả về bọn họ, thật tỉ mỉ vào. Còn nữa, Hứa Tĩnh Hàm từng phá thai hai lần, điều tra xem đứa bé là con ai, tra không được thì đừng tới gặp tôi.”
Cho dù quan hệ bọn họ có bí mật đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần là thật, anh nhất định có thể điều tra được!
Ở nhà trẻ Tinh Tinh, Bạch Ngưng thuần thục rẽ vào khúc quanh, dừng lại ở bãi đậu xe.
Tóc phía trên búi lại, phía dưới để tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, nụ cười ôn hòa, phong cách trang điểm rất chuyên nghiệp, mang cả phong thái của người phụ nữ trưởng thành và khí chất mê người của thiếu nữ.
“Mẹ, hôm nay mẹ tới muộn, có phải vì mải viết lách mà quên mất con trai mẹ rồi không?” Bé trai tựa vào cánh cửa nhà trẻ bĩu môi hỏi.
Bạch Ngưng ngồi xổm trước mặt con, ngượng ngùng nói: “Được rồi, là lỗi của mẹ, sau này mẹ sẽ để đồng hồ báo thức được không? Đồng hồ vừa reo lên là mẹ sẽ tới đón con liền.”
“Hừ! Nhưng mẹ sẽ quên để đồng hồ báo thức.” Hình như bé trai rất nghi ngờ trình độ yêu con của mẹ nó.
“Không đâu không đâu, mẹ sẽ để một cái đồng hồ khác nhắc nhở mình nhớ để báo thức.” Bạch Ngưng sờ sờ đầu con trai, đứng lên nói với một cô giáo hơn hai mươi tuổi: “Cô giáo Nhậm, Tiểu Hân hôm nay có bướng bỉnh không?”
Cô giáo Nhậm cười nói: “Không đâu, Tiểu Hân hôm nay rất ngoan, còn giúp bạn học nữ nhặt quyển sách.”
Bạch Ngưng đen mặt, cười cười, nói: “Vậy cám ơn cô giáo, về sau thằng bé có không nghe lời cô cứ nói cho tôi biết.”
“Không có đâu, Tiểu Hân rất nghe lời, lại thông minh, còn là một cậu bé xinh xắn, có phải không Tiểu Hân?”
Tiểu Hân ngửa đầu nhìn Bạch Ngưng hả hê cười.
“Đừng có vênh váo, cám ơn cô giáo đã khích lệ, tạm biệt cô đi con.” Bạch Ngưng cúi đầu nói.
“Cám ơn cô giáo, hẹn gặp lại cô. Cô giáo cũng rất xinh đẹp.” Tiểu Hân cười, lộ ra hàm răng nho nhỏ, trắng bóng.
Cô giáo Nhậm cười ha ha, vuốt Tiểu Hân đầu nói: “Tiểu Hân thật dẻo miệng!”
“Cô giáo, chúng tôi đi trước nhé.” Bạch Ngưng buồn cười kéo Tiểu Hân lên xe.
“Nói ẹ biết, cô bé làm rơi sách rất xinh đúng không?” Ngồi trên xe, Bạch Ngưng vừa xoay tay lái, vừa hỏi.
“Tàm tạm, cũng bình thường.” Tiểu Hân lấy một con ếch từ trong cặp ra chơi đùa.
“Còn bình thường, con nghĩ rằng mẹ không biết con chính là thằng nhóc háo sắc sao? Không biết học từ ai nữa.” Bạch Ngưng lắc đầu. Cô luôn cố gắng dạy dỗ thằng nhóc này thành người lương thiện, không biết sao lại dạy ra thế này. Tuy xuất thân bần hàn, nhưng lại không hề thành thật lương thiện giống người Bạch gia cô. Ôi, thời thế thay đổi.
“Mẹ, điện thoại reo.” Chuyên tâm lái xe nên cô không để ý, Tiểu Hân la lên mới biết, cô nói: “Giúp mẹ lấy điện thoại.”
Tiểu Hân lấy di động, liếc mắt một cái, nói: “Chú Quan.”
“Mặc kệ.” Trên mặt Bạch Ngưng lộ ra vẻ bực mình.
Tay đang đưa điện thoại ra, Tiểu Hân ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Sao lại mặc kệ?”
“Mặc kệ là mặc kệ, cứ để nó reo.”
Tiểu Hân lại tiếp điện thoại.
“Chú Quan, mẹ không tiếp điện thoại của chú nhá!”
“Tiểu Hân!” Bạch Ngưng nhíu mày.
“Sao lại có tiếng xe, hai mẹ con đang ở đâu?” Quan Thừa Diễm hỏi.
Tiểu Hân nói: “Ở trên đường”
“Còn chưa tới nhà sao?” Quan Thừa Diễm ngạc nhiên nói.
“Vâng ạ, mẹ lại quên đón cháu đó.”
“Ừ, vậy để mẹ cháu lái xe, đợi lát nữa chú sẽ phạt mẹ cháu cho.”
“Dạ.”
Cúp điện thoại, Tiểu Hân hỏi: “Sao mẹ không tiếp điện thoại của Chú Quan?”
“Con nít đừng quan tâm.”
“Hứ, con cũng không muốn quan tâm đâu!” Tiểu Hân tiếp tục nghịch món đồ chơi.
Không ngờ về tới nhà đã thấy Quan Thừa Diễm đứng chờ ngoài cửa.
“Chú Quan, Chú Quan, chú xem cháu lắp con ếch này vào nè!” Vừa nhìn thấy anh, Tiểu Hân liền giơ con ếch đồ chơi trên tay lên nhào vào lòng anh.
“Đến đây, để chú nhìn xem, xem có đúng vậy không.” Quan Thừa Diễm cẩn thận nhìn, cao hứng nói: “Đúng rồi, Tiểu Hân thật thông minh!”
“Hừ, đương nhiên rồi!” Tiểu Hân một tay cầm con ếch đồ chơi, một tay cầm di động của Bạch Ngưng chụp mấy tấm ảnh.
Bạch Ngưng mở cửa vào nhà, hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“Xin lỗi Tĩnh Hàm, anh nhận sai với em được không? Chuyện kia coi như đùa một chút không được sao?” Quan Thừa Diễm sốt ruột nói.
Bạch Ngưng nhìn Tiểu Hân một cái, rồi đi vào thư phòng.
Quan Thừa Diễm cũng đi vào thư phòng, Bạch Ngưng đóng cửa lại, nói: “Nhưng chuyện đã như thế rồi, phải giải quyết thế nào đây?”
Quan Thừa Diễm thở dài một hơi, nhìn cô nói: “Tĩnh Hàm, tuy rằng lúc đó anh nhất thời xúc động, ấm đầu, nhưng anh đối với em là thật. . . . . . Ngày đó, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào với anh sao?”
“Thừa Diễm. . . . . .” Trong lòng Bạch Ngưng có chút phiền muộn, không biết mở miệng thế nào.
“Anh có biết . . . . . . Em luôn luôn, luôn luôn xem anh như anh trai, thậm chí có thể nói là ân nhân, em thật sự. . . . . .”
“Nhưng, anh cho rằng. . . . . . anh cho rằng ít nhất là lâu ngày sẽ có tình cảm, ít nhất. . . . . . Em không bài xích anh. Tĩnh Hàm, anh luôn luôn nghĩ, chỉ cần anh chờ một thời gian thôi. Nhưng vừa chờ là chờ liền năm năm. Anh không biết còn có thể đợi bao nhiêu năm nữa, có lẽ vì thế đã khiến anh quá xúc động rồi. Xúc động làm em khó xử trước nhiều người như vậy, khiến em bất đắc dĩ đồng ý. Tuy rằng anh luôn luôn sợ nếu anh nói thẳng sẽ đánh vỡ sự hòa hợp trước giờ giữa chúng ta, sợ anh sẽ hối hận.”
“Thừa Diễm, nếu trong lòng không có anh mà đồng ý với anh, thật sự kết hôn cùng anh, vậy không phải rất có lỗi với anh sao? Em luôn luôn cảm kích anh, tôn kính anh, em không muốn làm chuyện có lỗi với anh.”
“Không sao, anh không cần em yêu anh, không cần biết trong lòng em anh có quan trọng không, em cứ coi như. . . . . . Là vì tìm một người ba cho Tiểu Hân cũng không được sao?” Quan Thừa Diễm chưa bao giờ nghĩ có một ngày, chính anh sẽ nói ra mấy lời hèn mọn như vậy.
Bạch Ngưng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Em biết, em đã từng này tuổi, với điều kiện như em đã sớm không còn ngây thơ được nữa. Em cũng từng muốn kết hôn giống như một phụ nữ bình thường, có một gia đình hạnh phúc, có lẽ anh là lựa chọn tốt nhất với em. Em cũng từng trộm nghĩ có một ngày cùng anh tiến vào lễ đường kết hôn, cùng anh trở thành vợ chồng, nhưng với tình hình này, em không có cách nào chấp nhận. Em từng nghĩ muốn anh trở thành bến đỗ cuối cùng của em nhưng rốt cuộc lại không làm được.”
Quan Thừa Diễm nhìn cô hồi lâu, thống khổ, bất đắc dĩ, cuối cùng nhẹ nhàng cười.