Ngôn Lạc Quân nghiêng người hôn cô, bàn tay từ từ luồn vào bên trong áo cô.
TV đã sớm đổi cảnh, áo ngoài Bạch Ngưng cũng đã nằm trên ghế sô-pha, áσ ɭóŧ rơi xuống đất. Anh bóp nắn nơi tròn trịa phiếm hồng của cô, hung hăng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cô.
Bàn tay không kiềm chế được cởϊ qυầи cô xuống, khi vừa chạm được nơi mềm mại kia thì vội thu tay về, nâng cằm cô lên để cho cô hé miệng ra, sau đó cởϊ qυầи lót của mình xuống, đem toàn bộ ham muốn của mình đưa vào trong miệng cô.
Khi anh rút ra khỏi miệng cô thì cô không nhịn được ho khan một tiếng, chạy vào toilet.
Cô cầm áo choàng tắm mặc vào, khi đi ra khỏi toilet thì đã thấy anh mặc quần miễn cưỡng ngồi trên ghế sô-pha chuyển kênh.
Cô đi tới nhặt áσ ɭóŧ trên sàn lên, lơ đãng nhìn thấy hai vết bẩn trên ghế sô-pha, khuôn mặt trở nên nóng bừng, liền cầm khăn giấy ngồi xuống lau lau ghế sô-pha.
Cô lau được một phút thì thấy anh nói: “Lau không sạch đâu, hôm nào đem đi giặt đi.”
Bạch Ngưng dừng tay, ném khăn giấy vào thùng rác, cúi đầu ngồi xuống.
“Ban ngày ở nhà làm gì?” Anh hỏi.
“Hử?” Thấy cô yên lặng, anh lại hỏi.
“ Không làm gì cả.” Cô cực kỳ không muốn mở miệng. Đây là nhà sao? Cô còn tưởng là cái l*иg sắt.
“Cho em nuôi một con thú cưng, thế nào?”
“Không cần”
“Vậy em muốn cái gì?”
Cô lại yên lặng không đáp.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm một hồi, hừ lạnh một tiếng rồi đi vào thư phòng.
Bạch Ngưng cũng muốn hừ lạnh một tiếng. Mất hứng sao? Được thôi, tôi vốn không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh. Nếu như anh muốn tìm một người làm cho anh vui vẻ thì đổi người khác đi. Dù sao anh cũng có rất nhiều tiền mà!
Không có việc gì làm, cô tắm rửa sớm một chút, nằm trên giường rồi —-ngẩn người.
Mơ màng ngủ một lát, khi cô tỉnh lại đã là 11 giờ rồi. Ngôn Lạc Quân lại đang uống cà phê.
Bạch Ngưng nhìn về phía ban công, bất giác lại cau mày.
Uống cà phê trước khi ngủ, sao anh lại cứ có thói quen này? Nghĩ được một lúc cô mới chợt phản ứng, anh uống thì có liên quan gì đến cô? Anh có uống thuốc độc cũng chẳng liên quan đến cô?
Thuốc độc? Từ này xuất hiện trong đầu khiến cô không khỏi rùng mình. Nếu anh thực sự uống thuốc độc, thật sự xảy ra chuyện, cô sẽ thế nào?
Vui vẻ thoát khỏi sự khống chế của anh?
Nhưng tại sao trong lòng lại không nỡ, không muốn nghĩ tới cảnh tượng đó?
Nếu như người xảy ra chuyện là cô? Nếu như cô chết đi?
Anh sẽ thế nào?
Sẽ tìm thêm người tình mới? Hay là đau lòng, khổ sở?
……..
Trong lòng đang ngổn ngang suy nghĩ một đống chuyện có thể hoặc không thể xảy ra, anh đã uống xong cà phê, bước tới bên giường.
Khi cô bắt đầu nghĩ xem anh sẽ chạm vào cô hay là cởϊ qυầи áo cô xuống thì đèn đầu giường lại bị tắt, xung quanh tối đen.
Rất yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Có anh ngủ bên cạnh, cô cảm thấy yên tâm rất nhiều, những thứ đáng sợ trong phim kinh dị cũng không xuất hiện nữa.
Buổi sáng, khi tiếng bước chân của anh xa dần, sau tiếng khóa cửa, căn nhà lại trở nên yên tĩnh, một loại yên tĩnh đáng sợ.
Mặc dù cô không muốn nhìn thấy anh, nhưng so ra cô vẫn thấy anh ở lại thì tốt hơn một chút.
Nếu như cả đời cứ thế này, cô có phát điên không?
Có lẽ sẽ…có một ngày, cô thấy người ta ở dưới tầng vui vẻ, hạnh phúc thì không kiềm chế được mà leo lên lan can, hớn hở nhảy xuống.
Đến tối khi anh về, tận mắt thấy cô nằm giữa vũng máu não văng tung tóe, hoặc là xem tin tức thấy tin ngôi sao điện ảnh hot nhất một thời – Hứa Tĩnh Hàm nhảy lầu tự sát, anh sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ thấy hối hận khi đã đối xử với cô như vậy sao?
Khi cô đứng trên ban công nhìn xuống phía dưới, nghĩ tới những cảnh tượng như vậy, bất chợt chuông điện thoại vang lên.
Bạch Ngưng giật mình, bối rối một lúc mới đi vào phòng khách, lấy điện thoại di động ra.
Người gọi tới đương nhiên là Ngôn Lạc Quân, trừ anh ra không còn ai khác.
Cô tiếp tục nhìn cảnh dưới ban công, nghe điện thoại nhưng không lên tiếng.
“Hôm nay tôi sẽ về ăn cơm tối.” Anh nói.
“ Đã biết.” Cô trả lời, sau đó điện thoại vang lên tiếng ‘bíp’.
Hơn 4 giờ, cô vào bếp, so với bình thường sớm hơn một giờ. Cô lấy cà chua ra, chần chờ một lúc lại bỏ vào tủ lạnh.
Tại sao cô phải làm nhiều món ăn như vậy? Tại sao phải làm món anh thích ăn? Cô không phải vợ anh, cũng không cần phải dỗ anh vui vẻ, lại càng không cần tiền của anh.
Vì vậy cô cố ý làm ba món ăn, nhưng chỉ có một món là anh thích.
Hơn năm giờ, anh trở về, cô cũng kịp làm xong món cuối cùng. Cái gì cũng cố ý làm trái với ý anh. Nhưng lúc này lại không tự giác mà làm theo ý anh thích.
Bưng đồ ăn ra bàn, vừa khéo nhìn thấy anh ném thuốc đau họng lên bàn.
Anh bị đau họng? Bạch Ngưng suy đoán. Thấy trên bàn chỉ có duy nhất một món anh thích ăn…cà chua cá, chân mày cô khẽ nhíu lại.
Không nói một câu, hai người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Nhìn anh gắp miếng cá, môi cô run lên, nhưng không nói ra. Mặc cho anh gắp cá lên bỏ vào trong miệng.
Tinh thần có chút không tập trung, cô thỉnh thoảng liếc về phía anh. Thấy cơ bản là anh chỉ ăn có hai món, hơn nữa ăn cá nhiều hơn.
Không muốn nói nhiều, không muốn cho anh biết cô quan tâm anh, nhưng ……Trong lòng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Rốt cuộc, khi anh tiếp tục gắp cá, cô mới nói: “Cổ họng đau không thể ăn cá.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cô cúi đầu nói: “Ăn cá không tốt, ăn rau đi.”
Ngôn Lạc Quân quay đầu lại, dưới ánh đèn thấy cô xõa tóc, tuy rằng mặc áo tắm màu trắng dài nhưng vẫn có thể nhận ra được thân hình mảnh mai yểu điệu. Dưới cổ lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết, ánh đèn khiến làn ra trắng noãn kia làm người ta hoa mắt. Anh không khỏi nghĩ đến cảm giác khi bàn tay chạm vào khối da thịt mềm mại kia.
“ Ừ, không uống là được.” Anh trả lời, giọng nói có chút khàn khàn.
Cô muốn nói “đi ngủ sớm một chút” nhưng không nói ra được. Bạch Ngưng đứng ở bên cạnh rèm cửa sổ, sau đó từ từ xoay người đi vào phòng.
Đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm chặt lấy cô, bên mũi ngửi được mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng của anh, bên tai lại nghe tiếng hơi thở có hơi rối loạn của anh.
Bàn tay to lớn di chuyển lên trên, vuốt ve cái cổ trắng ngần của cô, mang theo cảm giác nóng rực.