Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 92: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt


Bạch Ngưng đi theo tiếp tân vào thang máy.

Bên ngoài phòng làm việc của Ngôn Lạc Quân, tiếp tân đi xuống, thư ký gõ cửa để cho cô đi vào.

Ngôn Lạc Quân ngồi bên bàn làm việc, bên cạnh là một người đàn ông trung niên đeo kính, tây trang chỉnh tề.

Cô đi vào, Ngôn Lạc Quân đẩy một tờ giấy sang cái bàn đối diện, nói: “Cô ký tên vào.”

Mắt chỉ lướt qua hai chữ “ly hôn” kia, cô không đành lòng tiếp tục nhìn. Cô cầm bút lên, từ từ viết ba chữ “Hứa Tĩnh Hàm” xa lạ dưới đơn li hôn, cố gắng tự nói với mình đây là đơn ly hôn của Hứa Tĩnh Hàm không phải của cô, không phải của cô.

Ký xong, Ngôn Lạc Quân cầm lấy đơn ly hôn giao cho người đàn ông trung niên bên cạnh nói: “Luật sư Vương, làm phiền ông.”

Luật sư cầm lấy đơn ly hôn, gật đầu nói: ” Ngôn tiên sinh không cần khách khí, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết cho ngài. Ngài còn bận rộn, tôi cáo từ trước.”

Sau khi luật sư rời đi, Ngôn Lạc Quân đứng lên, nói: “Đi thôi.”

Xuống dưới tầng, Ngôn Lạc Quân ra khỏi công ty, Bạch Ngưng cũng đi theo xuống bậc thang.

Hắn quay đầu lại, hỏi: “Hành lý của cô đâu?”

Bạch Ngưng nhàn nhạt trả lời: “Không có.”

Ngôn Lạc Quân đứng nhìn cô một lát rồi mới đi ra xe.

Hình như là theo thói quen nên hắn vẫn giúp cô mở cửa trước.

Bạch Ngưng nhìn bóng dáng hắn, ruột gan đứt từng khúc, muốn dời tầm mắt đi không nhìn hắn nữa nhưng cũng không nỡ bỏ qua giờ phút cuối cùng này.

Ngồi lên xe, khóe mắt nhìn hắn hạ kính xuống, khởi động xe. . . . . . Trong lòng nặng nề khiến cô có kích động muốn há miệng ra để mà thở.

Hắn ở bên cạnh gần trong gang tấc, lại xa tận phía chân trời. Người đàn ông này, trong nháy mắt lại không còn quan hệ gì với cô nữa.

Kiểm tra sức khoẻ, đẩy bọn họ từ đỉnh cao hạnh phúc vào vực sâu đau khổ. Nhiều ngày sau, cô không có cách nào gượng dậy nổi, thế nhưng hắn đã trở lại bình thường như lúc ban đầu.

Lòng dạ đàn ông quả nhiên kiên cường hơn, đàn ông đối với tình yêu quả nhiên không bằng phụ nữ. Đối mặt với sự lạnh lùng của hắn, cô không dám đấu tranh vì mình, chỉ có thể mặc cho hắn trả thù. Thứ cô muốn, không phải tiền bạc, không phải tự do, thậm chí không phải Hinh Hinh, chỉ có hắn. Nhưng hắn đã đuổi cô ra khỏi thế giới của hắn.

Nước mắt tràn ngập hốc mắt, trượt xuống khuôn mặt.

Những ngày này, cô đã khóc rất nhiều vì hắn. Giờ cô thật sự không muốn khóc nữa, dứt khoát rời khỏi tầm mắt của hắn. Nhưng bất đắc dĩ thay, cô lại là một người như vậy, luôn thích khóc. Cô dùng hết sức cũng không thể khống chế được, tựa như không thể khống chế đau đớn trong lòng.

“Cô khóc cái gì?” Ngôn Lạc Quân nhìn đường phía trước hỏi.

Bạch Ngưng nghiêng đầu sang bên cửa sổ, muốn tách ra khỏi tầm mắt của hắn, cô muốn ở trước mặt hắn kiên cường một chút, nhưng khi cô nghe thấy giọng hắn, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn.

“Rốt cuộc cô khóc cái gì?” Ngôn Lạc Quân lại hỏi, trong giọng nói ẩn chứa tức giận và không kiên nhẫn.

Bạch Ngưng cắn môi, liều mạng lau nước mắt, gần như muốn lập tức biến mất trước mắt hắn.

Ngôn Lạc Quân đột nhiên dừng xe, xoay người cô lại, nhìn cô gào to: “Tôi hỏi cô khóc cái gì? Cả ngày làm ra vẻ oan ức, đây không phải điều cô muốn sao? Sợ thiếu tiền thì cứ nói, tôi cho cô!”

Bạch Ngưng cúi đầu không nhìn hắn, không ngừng lấy tay lau nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không lau khô được.

“Ngẩng đầu lên, nói chuyện!” Ngôn Lạc Quân dùng sức lắc lắc cô, thấy nước mắt của cô, thấy bộ dạng đau lòng của cô liền ghét, ghét cô đến nước này rồi mà vẫn còn có thể làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.

Bạch Ngưng bị hắn lắc mạnh, chiếc nhẫn vẫn nắm trong tay rơi xuống đùi, từ trên đùi lăn xuống.

Ngôn Lạc Quân chợt sửng sốt, tầng lớp võ trang trong lòng hắn một lần nữa lại bị thương nặng.

Bạch Ngưng phản xạ có điều kiện, vội vàng nén nước mắt cúi đầu nhặt chiếc nhẫn. Tầm mắt mơ hồ nên không nhìn rõ phía dưới, chỉ thấy ánh bạc lấp lánh là vội nhặt lên nhưng lại bị Ngôn Lạc Quân nhặt trước.

“Nhặt nó làm gì, đáng giá mấy đồng tiền? Hả?” Ngôn Lạc Quân giữ gáy cô hét lớn.

“Đưa cho em. . . . . .” Bạch Ngưng cũng gào lên.

Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, đột nhiên ném chiếc nhẫn lên trên ghế, nghiêng người hung hăng hôn lên môi cô.

Tôn nghiêm, kiêu ngạo, đến lúc nên quên, tất cả đều mất hút. Hắn không nhìn thấy một chút dịu dàng nào của cô, không thấy một chút không nỡ rời xa nào từ cô. Thế nhưng hắn lại để mặc cô làm hắn tổn thương chồng chất, xé nát toàn bộ hi vọng của hắn mới chịu buông tay. Mà giờ đây, hắn vĩnh viễn không thuyết phục được mình đẩy “kỹ nữ” trong miệng hắn ra xa.

Tay hắn giữ chặt gáy cô, đè ép môi cô thật chặt, hôn sâu thẳng đến trong cổ họng cô, dường như muốn liều mạng hoàn toàn đoạt lấy cô.

Bạch Ngưng không thể chống cự được sự kịch liệt chuyên chế của hắn, thậm chí ngay cả cơ hội nghênh hợp hắn cũng không có, chỉ có thể mặc cho hắn xâm chiếm, mặc cho hắn đoạt lấy.

Hắn nâng cổ cô lên thật cao, để cho hắn lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống càng dễ dàng đưa lưỡi vào nơi sâu nhất trong miệng cô, gần như khiến cô không thở nổi.

“Tiên sinh –” Cửa kính chỗ ngồi tài xế bị gõ vang, người bên trong xe không chút phản ứng, giọng nói kia lớn hơn lặp lại một lần: “Tiên sinh –”

Ngôn Lạc Quân buông Bạch Ngưng ra, quay đầu lại, hạ hơn nửa cửa kính xuống, là một cảnh sát giao thông mặc đồng phục màu xanh dương.

“Tiên sinh, nơi này không thể dừng xe.” Nói xong, đưa giấy phạt vào.

Ngôn Lạc Quân không nói câu nào, nhận lấy giấy phạt, nâng kính lên lái xe đi tiếp.

Xe đi rất nhanh sau đó quẹo vào một bên công viên rừng cây um tùm.

Dưới một gốc cây cổ thụ ở nơi ít người qua lại nào đó, Ngôn Lạc Quân dừng xe, xuống xe, mở cửa trước sau đó kéo Bạch Ngưng ra. Sau khi mở cửa sau, một tay hắn đẩy cô lên trên ghế.

Ngay sau đó, hắn cởϊ áσ khoác, rút dây lưng, ấn cô xuống

# đã che giấu #.

Cô chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn. Môi của hắn mang theo độ nóng đáng sợ như muốn làm cô bị bỏng, dường như muốn hoàn toàn hòa tan cô.

“A. . . . . .”

Giữa hai chân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn gây nên bốn phía khiến cho cô không chịu nổi, không nhịn được khẽ rêи ɾỉ một tiếng. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý dịu dàng, càng ngày càng mãnh liệt mà dùng ngón tay đâm chọc vào nơi mềm mại của cô.

“Lạc Quân. . . . . .” Lời nói của cô dần biến thành nức nở, sau đó quả nhiên hắn tha cho cô. Sau một cái chớp mắt, hắn lại kéo quần của cô xuống

# đã che giấu #.

. . . . . .

Bá đạo mãnh liệt như thế khiến cô không chịu nổi khóc lên, nhưng không xin hắn dừng lại giống như trước đây. Đầu càng ngày càng mê man, ý thức càng ngày càng mơ hồ, toàn thân từ trên xuống dưới như bị lấp đầy, chỉ cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.

Hắn lật người cô lại, ấn cô lên cửa kính, từ phía sau thật sâu đoạt lấy cô.

Thân thể như bị hắn xỏ xuyên qua, từng đợt từng đợt sóng triều đánh úp cô khiến cô thở dốc không ngừng. Cô ép mình tiếp tục chịu đựng, tiếp tục cùng hắn bùng cháy đến tận cùng.

. . . . . .

Mầm móng của hắn chôn sâu vào trong cơ thể cô, khiến cô run rẩy không ngừng. Ngoài cửa xe cách đó không xa một bà cụ tiến vào tầm mắt của cô khiến thần kinh cô căng thẳng đến sắp ngất xỉu.

Không ngờ hắn lại không buông tha cho cô

# đã che giấu #

# đã che giấu #

Cảm giác hít thở không thông càng thêm mãnh liệt, trước mắt cô chỉ toàn màu đen, bây giờ cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng dần dần tan biến.

“Tĩnh Hàm!”Ngôn Lạc Quân cuống quít rút ra khỏi miệng cô, kinh hoảng nhìn Bạch Ngưng đột nhiên ngất xỉu.