Lần này, Ngôn Lạc Quân mở cửa trước, nhét cô vào chỗ ngồi cạnh ghế lái.
Ngồi lên xe, Ngôn Lạc Quân hài lòng nhìn cô bên cạnh, khẽ mỉm cười, khởi động xe.
“Bây giờ về nhà à?” Bạch Ngưng hỏi, nhìn đường hình như không phải.
Ngôn Lạc Quân nhíu nhíu mày, nói: “Không phải.”
Bạch Ngưng hỏi: “Vậy đi đâu?”
“Em đoán xem.” Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng làm ra vẻ không thèm chơi mấy trò nhàm chán này với hắn.
Ngôn Lạc Quân lại nói: “Em đoán hôm nay là ngày gì?”
Bạch Ngưng ngẩn người, cố gắng nghĩ xem là ngày gì. Sinh nhật? Không được, sinh nhật có thể nói không nhớ rõ, nhưng không thể nói sai, vậy quá bất thường. Kỷ niệm ngày cưới? Không đúng, hắn và Hứa Tĩnh Hàm kết hôn vẫn chưa được một năm. Còn có ngày gì nữa? . . . . . . Có chúa mới biết là ngày gì!
“Không biết.” Bạch Ngưng đáp dứt khoát.
Ngôn Lạc Quân không vui nhìn cô, nói: “Chúng ta đi ăn cơm đã.” Đã qua giờ ăn trưa hai tiếng rồi. Trong quán coffee có điểm tâm, nhưng mấy người đều có tâm sự riêng nên không ăn uống gì cả, chỉ bận lo việc khác.
Bạch Ngưng vốn là còn tò mò hôm nay là ngày gì, đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe hắn giải thích, ai biết hắn lại nói đi ăn cơm.
Ăn thì ăn, dù sao cô cũng đói bụng.
“Muốn ăn ở chỗ nào? Senna hay Kim ba châu?” Ngôn Lạc Quân hỏi.
Bạch Ngưng ngẩn người, nói: “Nhất định phải ăn đồ tây à?”
“Không ăn sao? Tôi tưởng em thích.” Ngôn Lạc Quân ngạc nhiên.
“Vì sao tôi lại thích chứ?” Bạch Ngưng ít khi ăn đồ Tây, nhưng cô cảm thấy chẳng có chỗ nào tốt cả, không ngon tẹo nào.
“Vậy đi ăn đồ ăn Trung Quốc?”
“Ừ.”
Hai người ăn cơm giữa giờ ăn trưa và ăn chiều. Sau đó Ngôn Lạc Quân nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rồi, hắn lại lái xe đến một quán bar sang trọng.
Bạch Ngưng thật bất ngờ, vô cùng bất ngờ, hắn mang cô tới quán bar làm gì?
Ngồi ở góc bán bar, gọi hai ly rượu, Ngôn Lạc Quân nói: “Bây giờ biết chưa?”
Biết cái gì! Bạch Ngưng kêu khổ thấu trời. Để biểu hiện trí nhớ cô không tốt, vốn chẳng nhớ gì cả, Bạch Ngưng cúi đầu làm ra vẻ xấu hổ.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, Ngôn Lạc Quân tưởng lầm biểu hiện của cô là xấu hổ.
Hắn cười lại gần cô nói: “Ngày này một năm trước, em ở đây thành công quyến rũ tôi, cùng con rùa vàng là tôi lộn cả đêm trên giường, chế tạo ra Hinh Hinh, thành công lấy được tiền của tôi cùng tôi, em nhớ ra chưa?”
Ôi trời ơi! Sao lại có loại ngày này cơ chứ! Anh ta rảnh quá sao, ngày bị người ta câu có gì tốt mà kỷ niệm, còn đặc biệt chạy tới quán rượu này, mắc bệnh à! Bạch Ngưng chỉ cảm thấy hết nói nổi.
Ngôn Lạc Quân đến gần cô, dùng giọng nói khàn khàn lại từ tính hỏi: “Thật ra ngày đó có phải em bỏ thuốc vào rượu của tôi phải không?”
“Anh mới bỏ thuốc vào rượu của tôi thì có, ai mà thèm! Còn bỏ thuốc, mệt anh nghĩ ra.” Bạch Ngưng khinh bỉ nói.
Ngôn Lạc Quân cúi đầu cười, nói: “Bản thiếu gia mà phải dùng tới thuốc sao? Hơn nữa tôi cũng không dám bỏ thuốc em đâu, chưa có thuốc đã như vậy rồi, thiếu chút nữa khiến cho tôi chết ở trên giường, nếu bỏ thuốc khéo tôi thật sự trở thành Tây Môn Khánh(1) ngày nay, tinh tận mà chết mất.”
Hắn. . . . . . Hắn đang kể truyện đồi trụy đấy à? Nụ cười này, giọng điệu này, ánh mắt này, cực kỳ giống mấy tên đàn ông ghê tởm chuyên trêu chọc gái gọi ở hộp đêm cô làm trước kia. Bạch Ngưng liếc hắn một cái, trong lòng cũng có chút phát hoảng, đừng nói hắn cũng đang có ý đồ đấy nhé?
(1) Tây Môn Khánh (tiếng Hoa giản thể: 西门庆) là một nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, nhưng trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng “Võ Tòng sát tẩu”. Theo mô tả của Thủy Hử và Kim Bình Mai, Tây Môn Khánh là một nhân vật hoang da^ʍ vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng. Y cùng Kim Liên đã đầu độc chết Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng. Đến khi Võ Tòng trở về, lo tang cho anh mình xong, liền gϊếŧ chết cả Tây Môn Khánh và Kim Liên lấy đầu tế anh.
P/s: Giai vô sỉ nhà tôi đó, thấy ai mặt dày cả tấc như zai chưaBan đầu cũng bị vẻ đạo mạo của anh này lừa, đến khi bắt tay vào làm mới biết ôi thôi đã muộn rồi