Mà tính cách cô vừa keo kiệt lại hay tính toán như vậy, không xứng đáng được anh yêu chiều và bảo vệ.
Tô Kim Thư nghĩ đến đây, lệ nóng vòng quanh khóe mắt lập tức tuôn rơi.
Nhất định là do cô được anh chiều chuộng quen rồi nên mới ngày càng không nể nang gì.
Trước đây cho dù cô có làm gì, Lệ Hữu Tuấn cũng sẽ yêu chiều cô không giới hạn, nhưng cô quên mất rằng anh cũng là một người đàn ông.
Trước khi quen biết mình thì anh là người tàn nhãn đến mức nào?
Lần này Tô Kim Thư giẫm lên vảy ngược của Lệ Hữu Tuấn rồi, cô nên làm gì đây?
Lệ Hữu Tuấn nhìn dáng vẻ này của cô với đôi mắt sâu thẳm: “Nói xong rồi?”
Lúc này nước mắt của Tô Kim Tư Anh còn trào dâng trong khóe mắt, đột nhiên nghe được những lời này của anh, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Hả?”
Lệ Hữu Tuấn im lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt cũng không thay đổi một chút nào.
Tô Kim Thư nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt tĩnh lặng và âm u như một vực sâu không đáy.
Trong lòng cô chợt trở nên bối rối, anh đang tức giận sao?
Hay là anh đã không còn yêu mình nữa?
Khi cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Lệ Hữu Tuấn, lại thấy anh khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay dường như đang xem giờ: “Chắc em vẫn còn chưa ăn trưa, để anh kêu trợ lý Lâm đưa em đi dùng bữa trước đã, anh vẫn còn một cuộc họp quan trọng phải tham gia ở đây”
Tô Kim Thư sững sờ, có phải Lệ Hữu Tuấn không muốn nghe cô giải thích đúng không?
Cô lập tức lo lắng đến mức suýt nữa thì bật khóc: “Em không đi, em không đói”
“Không cho phép em làm loạn, trong bụng em vẫn còn có cục cưng, cho dù em không ăn nhưng bé con cần phải ăn”
“Nhưng…”
Tô Kim Tư Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt Lệ Hữu Tuấn tràn ngập vẻ độc đoán không cho phép người khác từ chối.
Cô bỗng chốc cảm thấy nghẹn lời.
Anh thấy cô không còn mở miệng nói tiếp nữa, mới xoay người đi tới cạnh bàn rồi bấm nút rảnh tay của điện thoại: “Vào đây một lát”
Một phút sau trợ lý Lâm đã xuất hiện ở cửa văn phòng: “Boss” đến nhà hàng mà tôi thường đến, anh đi ăn trưa cùng với cô ấy đi”
Trợ lý Lâm ngẩn người: “A, tôi đi cùng cô Tô sao?”
“Không muốn à?”
Trợ lý Lâm vội vàng läc đầu: “Sao có thể chứ? Boss anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô Tô một cách chu đáo”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Tô Kim Thư: “Đi thôi”
Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ nhìn anh chăm chú, cô không muốn rời đi một chút nào.
Nhưng bây giờ có vẻ như Lệ Hữu Tuấn tạm thời không muốn nghe cô giải thích.
Tuy rằng bản thân rất muốn ở lại đây nhưng trong lòng cô vẫn tự nhủ rằng, “Tô Kim Thư mày phải bình tĩnh, Hữu Tuấn hiện tại muốn ở một mình để bình tĩnh lại đôi chút, nhất định phải cho anh ấy một chút thời gian và không gian!”
Sau khi âm thầm tự thôi miên chính mình bằng cách này, cô ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm vừa nhìn thoáng qua dáng vẻ của cô thì đã biết vấn đề khúc mắc giữa hai người họ vẫn còn chưa giải quyết xong xuôi Anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng dịu dàng ấm áp: “Gô Tô, đi với tôi nào.”
Tô Kim Thư cắn chặt môi rồi quay đầu lại liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn, sau đó xoay người rời đi cùng trợ lý Lâm.
Nhìn theo bóng lưng đang dần rời xa của cô, anh cầm điện thoại lên rồi bấm gọi cho một dãy số, sau đó bước nhanh đến trước ô cửa kính sát đất.
Điện thoại reo lên năm lần thì cuộc gọi mới được kết nối, Lệ Hữu Tuấn không cho người đầu dây bên kia có cơ hội mở miệng nói trƯỚC: “Anh chỉ có một chút bản lĩnh này thôi à?”
Không biết người đó nói gì, chỉ thấy khóe miệng của anh cong lên rồi nở một nụ cười giêu cợt: “Anh cứ yên tâm đi, nếu anh muốn tự mình báo thù thì tôi tất nhiên sẽ không nhúng tay vào. Nhưng tôi còn có việc riêng cần phải giải quyết, kế hoạch của anh tốt hơn hết là đừng làm chậm trễ chuyện của tôi. Nếu không tôi sẽ khiến cho một tên biếи ŧɦái như anh phải chết rất khó coi đấy!”
Sau khi buông lời đầy lạnh lùng, Lệ Hữu Tuấn trực tiếp cúp máy với vẻ mặt u ám.
Anh bước đến bên cạnh bàn làm việc rồi gọi cho quản lý cấp cao của công ty: “Cuộc họp của ban giám đốc cấp cao sẽ bắt đầu trong vòng mười phút nữa. Sau khi cuộc họp kết thúc tôi sẽ vắng mặt trong một khoảng thời gian”
Tô Kim Thư cứ thế đi theo sau trợ lý Lâm, lê từng bước chân chậm chạp bước ra khỏi văn phòng của Lệ Hữu Tuấn, gần như mỗi một bước đều phải quay đầu nhìn lại phía sau.
Cô vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa thì anh đã nhanh chóng xoay người đi đến bên cạnh cửa số sát đất trước mặt, thậm chí còn không có lòng dạ nào liếc nhìn cô một chút.
Tô Kim Thư cảm thấy vừa bực mình lại vừa hối hận vì bản thân đã quá kiêu ngạo, chọc giận một người đàn ông luôn yêu chiều theo ý mình, mà điều này anh chưa từng làm cho ai trước đây thành dáng vẻ này, hết thảy mọi chuyện đều do cô tự làm tự chịu.
Trợ lý Lâm có thể cảm nhận được áp suất thấp từ phía sau, vì vậy nhẹ nhàng mở miệng khuyên nhủ: “Cô Tô, thật ra boss đối xử với cô rất tốt…”
“Tôi biết”
Chính là vì Lệ Hữu Tuấn đối xử quá tốt với cô, cho nên lúc này cô mới có chút tự đắc đến mức quên mất chính mình.
Chẳng lẽ cô đã quên hết những ngày tháng run rẩy, như bước đi trên lớp băng mỏng khi hai người lần đầu gặp mặt rồi sao?
“Nếu như cô Tô đã biết thì hãy tin tưởng boss. Cho dù giữa hai người có xảy ra hiểu lầm gì đi chăng nữa, tôi tin răng chỉ cần cho anh ấy một chút thời gian thì nhất định sẽ trở lại như cũ. Dù gì tôi cũng đã ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng thấy anh ấy quan tâm đến ai như cô vậy”
Trợ lý Lâm vẫn đang khuyên nhủ cô, nhưng Tô Kim Thư càng nghe càng cảm thấy áy náy, cuối cùng cúi đầu không nói một lời nào.
Trợ lý Lâm nhìn dáng vẻ cô ngày càng ủ rũ, vội vàng ngậm miệng lại, chẳng lẽ vừa rồi anh ta nói sai điều gì sao?
Anh ta dẫn Tô Kim Thư đến nhà hàng chủ đề mà trước kia mình từng ghé qua.
Hai người họ còn chưa kịp ngồi vào chỗ của mình, thì đã nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên ở cách đó không xa: “Cô Kim Thư”
Ngay khi Tô Kim Thư vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Khúc Nhất Phàm đang mặc một bộ đồ hình Mickey, đeo cặp sách trên lưng.
Cậu bé vui vẻ chạy về phía cô rồi dang rộng hai tay ra như muốn nhào vào lòng cô.
Nhìn thấy cậu bé sắp đến gần, thì bỗng nhiên một đôi cánh tay mạnh mẽ trực tiếp ôm lấy Khúc Nhất Phàm từ phía sau.
Khúc Nhất Phàm vồ hụt, hai chân giấy dụa trên không tỏ vẻ không hài lòng.
Cậu bé tức giận quay đầu nhìn sang, lập tức trông thấy cha đang cau mày nhìn mình: “Cha à, cha làm gì vậy? Người ta chỉ muốn ôm cô Kim Thư thôi mà!”
“Ôm cái gì mà ôm? Con không thấy bây giờ cô ấy đã có em bé trong bụng rồi à? Con cứ chạy lên như vậy thì cả cô ấy và em bé trong bụng đều sẽ bị thương đấy!”
Giọng của Khúc Thương Ly vô cùng trầm thấp lại từ tính, dễ nghe đến mức như thể một chiếc loa siêu trầm.
Trợ lý Lâm cũng là fan hâm mộ của Khúc Thương Ly, trước đây anh ta chỉ thấy Thương Ly trên tivi, nhưng bây giờ được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy bỗng cảm thấy ảnh đế Khúc còn đẹp trai hơn trên tỉ vi gấp ngàn lần: “Ôi trời ơi, Khúc Thương Ly… Có thật là anh không? Em… Em là fan trung thành nhất của anh đây, anh… Anh có thể cho em xin chữ ký được không?”
Trợ lý Lâm vô cùng hồi hộp rút một quyển sổ nhỏ từ trong túi xách của mình ra. Mặc dù Khúc Thương Ly ngày thường luôn tỏ ra lạnh nhạt xa cách, nhưng anh ấy lại rất thân thiện với fan hâm ủa mình Anh ấy mỉm cười lịch sự và ký tên cho trợ lý Lâm Trợ lý Lâm cẩn thận nâng niu nhận lấy chữ ký của anh ấy, trong mắt suýt chút nữa đã hiện lên hình trái tim màu hồng.
“Trời ạ, nam thần nhà tôi không chỉ điển trai mà chữ viết cũng đẹp nữa!”
Sau khi nhận được chữ ký, trợ lý Lâm kìm nén sự phấn khích tràn ngập trong lòng lại, rồi ngoan ngoãn đi theo Tô Kim Thư, chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Tô Kim Thư vừa bước vào bên trong vừa đưa tay ra vuốt ve gương mặt của Khúc Nhất Phàm: “Nhất Phàm, cháu đi ra ngoài dùng bữa với cha à?”
Khúc Nhất Phàm ngây người một lát rồi gần như quay đầu nhìn về vị trí kia của mình theo bản năng: Chẳng qua cậu bé chỉ do dự một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy ạ, chỉ có hai người Nhất Phàm và cha thôi!”
Khúc Thương Ly thản nhiên mỉm cười nhưng cũng không hề lên tiếng.
Tô Kim Thư cũng là một người thông minh, ngay khi cô nhìn thấy phản ứng của cậu bé thì đã biết chắc chắn có điều gì mờ ám ở bên trong đó: “Vậy thì Nhất Phàm có ngại khi cô và chú này cùng dùng bữa với hai bố con cháu không?”
Khúc Nhất Phàm hoàn toàn không biết âm mưu trong đó, vì thế nhanh nhẹn gật đầu: “Tất nhiên là được chứ…
Ai ngờ cậu bé còn chưa nói hết lời thì vẻ mặt của Khúc Thương Ly đã không còn giữ được bình tĩnh nữa: “Cái này.. Bọn anh đang ăn lẩu hơn nữa vừa mới dùng bữa xong. Nếu không thì…”