Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 601: Tống Chỉ Manh không ở đây

Lúc Khúc Thương Ly quay lại nhìn con trai, vẻ mặt đã trở nên ôn hoà như lúc ban đầu.

“Sao vậy?”

Khúc Nhất Phàm giơ điện thoại lên cho anh ấy xem.

“Cha, vừa rồi điện thoại của cha reo mãi, có năm cuộc gọi nhỡ đấy “Năm hả?”

Khúc Thương Ly nhận lấy điện thoại, mở ra xem, phát hiện toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ từ Tô Kim Thư.

Anh ấy nghiêng đầu nhìn Tống Chỉ Manh, dắt tay con trai.

“Nhất Phàm, chúng ta ra ngoài trước”

Khúc Nhất Phàm gật đầu, đi theo Khúc.

Thương Ly ra phòng khách.

Hai người vừa đến phòng khách đã nghe tiếng động cơ xe từ bên ngoài biệt thự truyền đến.

Khúc Thương Ly quỳ một chân xuống nhìn con mình.

“Nhất Phàm, chúng ta là đàn ông, đàn ông đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, đúng không?”

Khúc Nhất Phàm nghiêm túc gật đầu: “Dạ”

“Vậy lát nữa nếu cô Kim Thư đến, hỏi con cô kia có ở nhà con không, con sẽ nói thế nào?”

Khúc Nhất Phàm nghiêm túc nhìn cha mình, suy nghĩ một lát mới nói: “Con sẽ nói, cô ban nãy không ở nhà chúng ta, sau đó chúng ta sẽ chăm sóc cô ấy đến khi cô ấy khoẻ lại mới thôi”

Khúc Thương Ly nhìn sâu con trai mình, gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi”

Cuộc đối thoại của hai cha con vừa kết thúc, đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên.

“Đi thôi, hai chúng ta đi qua xem, không chừng là cô Kim Thư tới đấy”

Khúc Thương Ly đi trước, trực tiếp mở cửa ra.

Khúc Nhất Phàm núp sau lưng Khúc Thương Ly thò đầu ra nhìn, phát hiện người tới thật sự là Tô Kim Thư.

Hơn nữa bên cạnh cô ấy, còn có một anh trai vô cùng cao lớn đẹp trai “Cô Kim Thư”

Khúc Nhất Phàm vui vẻ nhào tới ôm chân Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư đưa tay xoa đầu cậu bé.

“Nhất Phàm, gần đây có ngoan không?”

Khúc Nhất Phàm gật đầu lia lịa: “Cháu rất ngoan, bây giờ môn nào cháu cũng được chín điểm đấy ạ! Hơn nữa các bạn trong lớp đều rất thích cháu!”

Tô Kim Thư gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Khúc Thương Ly: “Anh Khúc, thật ra lần này chúng em tới, là có vài việc muốn hỏi anh”

Khúc Thương Ly khẽ cười, nhường đường, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Anh biết hai người muốn hỏi gì, hay là vào trong hồi chút đã?”

Lệ Hữu Tuấn híp mắt lại lưng Khúc Thương Ly quét tới: “Không cần ngồi đâu, Tống Chỉ Manh có ở nh mắt từ sau nhà anh không?”

Lúc này, kĩ năng diễn xuất của ảnh đế Khúc bắt đầu phát huy.

Ánh mắt anh ấy hơi cứng lại, dường như có chút cảm xúc phức tạp thoáng qua: “Cô ấy đã tới đây, nhưng rất nhanh đã đi rồi”

Ánh mắt sắc bén của Lệ Hữu Tuấn liếc qua mặt anh ấy, phát hiện vẻ mặt anh ấy hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không có chút chột dạ này.

€ó thể điều khiển cảm xúc chuẩn xác như vậy, hoặc là kiểm soát cảm xúc một cách tự nhiên, hoặc là không hề nói dối Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn trở nên lạnh lùng, đưa tay kéo áo anh ấy.

“Chị áy chỉ có một mình, anh cứ thế để chị ấy đi sao?”

“Cha!”

Khúc Nhất Phàm bị dọa sợ hét lên.

Tô Kim Thư cũng bị hành động của Lệ Hữu Tuấn dọa cho giật mình, cô vội chạy tới kéo Lệ Hữu Tuấn lại: “Anh làm gì thế? Cẩn thận doạ trẻ con!

Dựa theo tính chị Chỉ Manh, nếu chị ấy thật sự muốn đi, anh Khúc cũng không giữ được chị ấy”

Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư, có lẽ Tống Chỉ Manh chỉ tới gặp Khúc Thương Ly thôi, căn bản không nói chuyện gì khác, nên Khúc Thương Ly mới không nhận ra cô ấy có điều khác thường.

Dù sao Tống Chỉ Manh cũng là ảnh hậu, nếu cô ấy muốn giấu cảm xúc, cũng không phải chuyện khó gì Khúc Thương Ly cũng không phản kháng, anh ấy chỉ bình tĩnh nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Nếu cậu cả Lệ không tin, có muốn vào lục soát nhà không?”

Tô Kim Thư vội vàng tiến lên, kéo Lệ Hữu Tuấn ra, sau đó hết sức có lỗi nhìn Khúc Thương Ly: “Anh Khúc, thật sự xin lỗi anh. Lệ Hữu Tuấn vì quá lo lắng cho chị anh ấy nên mới như vậy. Lúc chị ấy ra ngoài, tâm trạng không được tốt, nên chúng em không yên tâm, mới tới xem chị ấy có tới tìm anh không”

Vẻ mặt Khúc Thương Ly cũng không có gì thay đổi cả.

“Đích thực cô ấy có tới tìm anh, nhưng mới nói mấy câu đã đi rồi. Anh cũng không biết rốt cuộc giờ này cô ấy đang ở đâu, nếu như có thể, hy vọng sau khi hai người tìm được hãy báo với anh một tiếng”

“Được, xin lỗi, đã quấy rây anh”

Tô Kim Thư vội vàng kéo Lệ Hữu Tuấn đi.

Sau khi cửa đóng lại, Khúc Thương Ly mới thả lỏng Ánh mắt vừa rồi của Lệ Hữu Tuấn thật sự rất sắc bén.

Hơn nữa, áp lực trên người anh ta quá mạnh, vừa rồi nhìn mình, anh ta để lộ ra áp lực rất lớn mình chỉ có thể cố gắng bình tĩnh.

Khúc Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn Khúc.

Thương Ly: “Cha, không phải từ nhỏ cha đã dạy con không thể nói dối sao?”

Khoé miệng Khúc Thương Ly nhẹ nhàng cong lên, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Con trai: “Lần này là vì cô ấy bị thương. Nếu như chúng †a để cô Kim Thư đưa cô ấy đi, không thể kịp thời tới bệnh viện, vậy phải làm sao đây?”

Khúc Nhất Phàm nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng đúng ạ, hơn nữa, chú vừa nãy thật hung dữ, cha có sợ không?”

Khúc Thương Ly cảm thấy hơi buồn cười, anh ấy đưa tay nhéo mặt con trai: “Có con ở bên cạnh cha, cha không sợ gì cả”

“Con cũng vậy”

Trên xe, vẻ mặt Tô Kim Thư vẫn nghiêm túc như cũ.

“Phải làm sao đây? Chị Chỉ Manh không có ở chỗ ảnh đế Khúc, vậy chị ấy có thể đi đâu chứ? Chồng à, anh có biết ở thành phố Ninh Giang chị ấy có người quen nào không? Đêm nay chúng ta đi tìm thử xem, tâm trạng chị ấy không ổn định lại chạy ra ngoài, em lo chị ấy sẽ gặp nguy hiểm”

So sánh với Tô Kim Thư đang lo lắng, vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn lại vô cùng bình tĩnh: “Chúng ta về nhà đi”

Tô Kim Thư trợn tròn mắt: “Nhưng mà chị Chỉ Manh..”

“Chị ấy không sao đâu”

Tô Kim Thư khó hiểu: “Sao chị ấy lại không sao chứ? Tại sao?

Em không hiểu”

“Em có nhớ không?mỗi lần Tống Chỉ Manh gặp Khúc Thương Ly, tâm trạng Khúc Thương Ly sẽ đột nhiên trở nên rất kích động”

Tô Kim Thư nghiêm túc nhớ lại.

“Hình như là vậy”

Trước khi gặp Tống Chỉ Manh, Khúc Thương Ly vẫn là một người quân tử nhẹ nhàng điềm tĩnh.

Nhưng khi hai người gặp mặt, tâm trạng của anh ấy sẽ mất kiểm soát.

“Em có phát hiện, hôm nay anh ta bình tĩnh quá mức không?”

Mặc dù kì năng diễn xuất của Khúc Thương Ly rất tốt, nhưng dù kĩ năng tốt hơn nữa cũng không che giấu được ánh mắt.

Trong mắt Khúc Thương Ly không có lo lắng.

Tô Kim Thư lập tức hiểu ra:, ý nh là, chị Chỉ Manh đang ở chỗ Khúc Thương Ly nhưng anh ấy lại không nói cho chúng ta?”

“Đại khái là vậy, nhưng mà nếu đây là chuyện giữa hai người họ, vậy cứ đế bọn họ giải quyết đi”

Ít nhất bây giờ có thể chắc chăn được Tống Chỉ Manh không gặp nguy hiểm, vậy là đủ rồi”