Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 336: Mẹ vợ nhìn thấy con rể, càng nhìn càng thích

“Khách có thích hợp hay không sao, con đừng có mà nói nhiều với mẹ!”

Mẹ Lâm tức giận buông tay cô ấy ra.

Quay lại, khuôn mặt vẫn còn đầy tức giận lúc nấy ngay lập tức nở một nụ cười vô cùng nhiệt tỉnh.

Đôi mắt của mẹ Lâm nhìn Lục Mặc Thâm sáng lên: “Con rể tương lai là khách đặc biệt mà mẹ mời đến hôm nay!”

“Hả?”

“Hả cái gì? Con còn không mau giải thích, đúng là không biết lễ phép gì cả.”

Mẹ Lâm tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Thúy Vân một cái Mãi cho đến lúc này, Lâm Thúy Vân mới thật sự hiểu, làm gì phải gặp mặt gia đình, còn bảo gọi Tô Kim Thư đến, tất cả Mục đích thực sự của mẹ cô là lừa Lục Mặc.

Thâm đến, Lâm Thúy Vân gần như nôn ra máu vì tức giận.

Nhưng vẫn phải khuất phục trước uy quyền của mẹ Lâm.

Cô ấy phải ngoan ngoãn đi mở cửa cho Lục Mặc Thâm với một nụ cười miễn cưỡng, nghiến răng nói: “Giáo sư Lục, mời xuống xe: Khóe miệng Lục Mặc Thâm giật giật, đôi mắt có chút ý cười: “Sao, không đuối tôi nữa à?”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng giải thích: “Đang nói cái gì vậy? Làm sao có thể chứ, giáo sư có thể đến nhà tôi làm khách, thật sự tôi rất vui. Vừa rồi xảy ra chuyện gì tôi tạm thời không nhớ nữa rồi, ha ha, chào mừng giáo sư đến nhà tôi”

Lục Mặc Thâm cố ý làm ra vẻ: “Thì ra là vậy!

Nếu tôi không vào thì cô sẽ xấu hổ hay sao?”

Khóe miệng Lâm Thúy Vân giật giật, người này đúng là được voi đòi Hai Bà trưng mà Tuy nhiên, cô ấy vẫn nở một nụ cười tươi, cung kính đưa tay mở cửa xe cho Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, mời”

Lục Mặc Thâm xuống xe một cách đẹp mắt.

Khi mẹ Lâm nhìn thấy bông hoa trong tay anh 1a, bà ấy gần như là cười tít cả mắt: “Nhìn này, Mặc Thâm đến còn mang cả hoa tới cho Lâm Thúy Vân nha”

Mẹ lâm còn chưa nói xong thì Lục Mặc Thâm đã đưa hoa cho bà ấy: “Cô à, hoa tặng cho cô ạ”

Mẹ Lâm sững sờ một lúc, sau đó khuôn mặt hạnh phúc đỏ bừng.

Một tay cô ôm bó hoa mà xúc động: “Mặc.

Thâm à, cậu biết không, cha của Lâm Thúy Vân sống với tôi nhiều năm như vậy còn chưa tặng tôi một bó hoa nào. Cậu yên tâm, mặc kệ Lâm Thúy Vân mạnh miệng, tôi quyết định rồi, tôi công nhận cậu là con rể! Nếu ai dám phản đối tôi sẽ bảo vệ cậu tới cùng”

Thời điểm mẹ Lâm nói hai chữ “bảo vệ” còn quay đầu trừng mắt với Lâm Thúy Vân.

Đúng là không chút che giấu mà uy hϊếp cô ấy.

Lâm thúy vân vẻ mặt buồn bực đi theo mọi người vào nhà Lúc Tô Kim Thư nhìn thầy Lục Mặc Thâm cũng sững sờ một chút, cô đứng lên, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Lâm Thúy Vân “Giáo sư Lục.

Lục Mặc Thâm liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn nhưng không biểu hiện sự ngạc nhiên nào.

Dù sao thì lần cuối cùng trò chuyện là trong văn phòng Lan Ly.

Mẹ Lâm nhiệt tình mời anh ta đến gia đình nhà họ Lâm làm khách, còn mời cả Tô Kim Thư và những người khác.

Vào lúc này, Lệ Hữu Tuấn đang cầm một tách trà, ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ Lục Mặc Thâm.

Khuôn mặt Lục Mặc Thâm không thay đổi, bị mẹ Lâm ép ngồi cạnh Lệ Hữu Tuấn: “Những người trẻ tuổi nói chuyện với nhau đi, tôi đi nấu cơm”

Mẹ Lâm cười đứng lên, lúc đi ngang qua Lâm An Nguyên thì vỗ vai cậu ta một cái: “Con đến phòng bếp phụ mẹ”

Khuôn mặt Lâm An Nguyên mặt méo xệch: “Mẹ, mẹ có nhầm không? Con đang chơi game mà, chuẩn bị thi đấu rồi, con không đi đâu”

‘Sắc mặt mẹ Lâm thay đổi, đang chuẩn bị phát điên thì Lục Mặc Thâm đứng lên: “Cô ơi, để cháu giúp ạ”

Mẹ Lâm làm sao có thể đồng ý: “Không cần, cậu cứ ngồi đó trò chuyện với Lâm Thúy Vân nhà chúng tôi”

Lục Mặc Thâm vươn tay đẩy kính, trực tiếp đi về phía phòng bếp: “Cô đừng coi thường cháu chứ, tay nghề của cháu cũng tốt lắm ạ, không kém so với cô đâu”

Ngay lập tức mắt mẹ Lâm sáng lên: “Thật không, hôm nay tôi nhất định phải xem cậu thể hiện mới được”

Mẹ Lâm mỉm cười đi về phía nhà bếp, đột nhiên giận dữ quay đầu lại nói: “Lâm Thúy Vân, con theo mẹ vào trong bếp hỗ trợ”

Lâm Thúy Vân đã định từ chối nhưng sau khi suy nghĩ tới lui chuyện anh ta cũng vào bếp thì vẫn cần răng theo vào.

Cô ấy vừa bước vào bếp thì bất ngờ bị một bộ quần áo từ trên trời rơi xuống.

“Cái gì thế?”

Lâm Thúy Vân kéo nó ra, nhận ra đó khoác của Lục Mặc Thâm.

Lúc này anh ta khéo léo đưa tay xuống hồ, nhanh chóng lấy tay bắt một con cá.

Anh †a tiến hành bỏ vảy, mổ bụng, những động tác rất thành thạo trông giống như là một đầu bếp chuyên nghiệp.

Cảnh tượng này không chỉ khiến Lâm Thúy Vân nhìn chäm chäm mà mẹ Lâm cũng rất ngạc nhiên: “Lục Mặc Thâm, động tác của cậu thành thạo quá, tốt hơn cả cha Lâm”

Lục Mặc Thâm chuẩn bị chế biến tiếp thì đột nhiên phát hiện cổ tay áo sơ mi có chút vướng ví Anh ta quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân nói: “Lại đây: Ọ Lâm Thúy Vân nhìn quanh một lúc, sau đó chỉ tay vào mũi cô ấy nói: “Anh đang nói chuyện với tôi sao?”

Lục Mặc Thâm: “Còn ai nữa”

Lâm Thúy Vân vừa rồi vẫn còn đắm chìm trong kỹ thuật mổ cá thần kỳ của Lục Mặc Thâm.

Ngay lập tức ngoan ngoãn đi về phía anh ta.

Vừa mới đi tới đã thấy Lục Mặc Thâm dang hai tay ra: “Cuộn tay áo lên giúp tôi, tay tôi dơ rồi”

Khi Lâm Thúy Vân nghe thấy anh ta nói, mắt cô ấy ngay lập tức mở to.

Cô ấy định quay người bỏ đi.

Chợt nhận ra một cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Khi cô ấy quay lại thì thấy mẹ Lâm đang nhìn cô ấy chăm chăm.

Lâm Thúy Vân có chút xấu hổ, cản răng đi lên và xắn tay áo cho Lục Mặc Thâm.

Mặc dù bình thường trông cô ấy không được cẩn thận nhưng chuyện này vẫn làm rất cẩn thận.

Cổ tay áo sơ mi trắng được xắn lên trong tay cô trông rất tinh tế và đẹp mắt.

Lục Mặc Thâm cúi đầu nhìn cô ấy, anh ta cảm thấy hình ảnh Lâm Thúy Vân xắn tay áo rất ấm ái Làm cho anh ta sinh ra cảm giác thời gian yên tĩnh “Được rồi”

‘Sau khi Lâm Thúy Vân xắn xong, còn không quên làm mặt quý với anh ta.

Khóe miệng Lục Mặc Thâm giật giật, ánh mắt nhìn về phía sau lưng anh ta: “Còn cái tạp đề nữa”

“Đồ lưu manh, tôi cảnh cáo anh, làm người thì biết điều chút. đừng quá đắc ý…”