Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 286: Tô Duy Nam, làm ơn ra ngoài gặp em

Khi nhìn thấy Mộ Mẫn Loan nhìn chằm chằm vào ghế trước một cách thất thần, nước mắt đã sớm lăn dài trên má, Tô Kim Thư sửng sốt: “Mộ Mẫn Loan, cô có bị thương ở đâu đó không? Này? Cô bị sao vậy? Nói gì đi chứ.”

Tô Kim Thư hua tay trước mặt cô vài và nhận thấy ánh mắt lơ đãng của cô cuối cùng cũng tập trung. Nhưng lúc Mộ Mẫn Loan vừa mới tỉnh lại, cô đã nhào về phía Lục Anh Khoa và hét lên: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe.”

Lục Anh Khoa trong lúc không chú ý tay lái khiến cả chiếc xe rung lên một cái. Vào lúc này, Mộ Mẫn Loan đã nổi cơn tam bành: “Dừng lại, tôi cầu xin anh, dừng lại, mau dừng lại đi”

Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của cô ấy, Tô Kim Thư nhanh chóng nói: “Lục Anh Khoa, chúng ta hãy tấp vào lề và dừng lại.”

Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại bên đường. Mộ Mãn Loan mở cửa xe và chạy ngược lại không chút do dự. Tô Kim Thư hơi lo lắng. Do dự một lúc, cô cũng xuống xe chạy theo. Có lẽ nào Mộ Mẫn Loan đã sợ hãi đến phát điên do suýt gặp tai nạn xe hơi nấy?

Mộ Mẫn Loan tuyệt vọng chạy trên đường, và thậm chí còn không nhìn lại mỗi khi cô đυ.ng phải ai đó. Cho đến khi có thứ gì đó vấp phải dưới chân, cả người nặng nề ngã xuống đất. Cô đến kêu một tiếng cũng không, định bò dậy.

Nhưng vào lúc này, Tô Kim Thư bất ngờ nằm lấy tay của Tô Kim Thự, nói: “Mộ Mẫn Loan, cô uống nhầm thuốc rồi à”

Mộ Mẫn Loan mắt đỏ hoe, cô ấy nức nở gần như không nói nên lời. Cô đột ngột nắm lấy tay Tô Kim Thư, giọng run run: “Đúng vậy, là Duy Nam, là anh ấy, đúng là anh ấy!”

Tô Duy Nam!

Cái tên này giống như một tia chớp rạch ngang bầu trời, trực tiếp khiến Tô Kim Thư sững người tại chỗ. Mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, và cô ấy hất tay Mộ Mẫn Loan ra: “Cô im đi, cô không đủ tư cách để nhắc.

đến tên anh trai tôi”

Mộ Mẫn Loan loạng choạng đứng dậy, cô tuyệt vọng nhìn xung quanh. Kể từ sau tai nạn của Tô Duy Nam, Mộ Mẫn Loan đã kìm nén mọi cảm xúc của mình.

Trong thế giới của cô không hề có vui buồn, cũng không hề có khổ đau Dù là bất kỳ ai khi nhìn vào, cô luôn trông giống như một mỹ nhân lạnh lùng như băng.

Trừ khi cô đang diễn phim, không ai có thể phát hiện ra những thăng trầm và biến động cảm xúc nhỏ nhất trong cô ấy. Nhưng vừa rồi khi cô nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của ai đó thì những bức thành lũy mà cô cố tự tạo dựng cho mình suốt thời gian qua đã sụp đổ. Cô đã kìm nén những suy nghĩ tuyệt vọng, cùng với đau đớn và tội lỗi trong suốt vài năm trời nay tất cả đều đổ ập đến như cơn sóng vỡ bờ. Mộ Mẫn Loan đang nhìn xung quanh như phát điên trên đường phố.

Cô tuyệt vọng hét lên: “Tô Duy Nam, anh đang ở đâu? Em cầu xin anh, anh có thể ra ngoài gặp em được.

không? Đừng rời xa em nữa, em xin anh, làm ơn”

Tô Kim Thư nghiến răng, đi lên vài bước, nắm lấy cánh tay cô: “Mộ Mẫn Loan, đừng có phát điên ở đây!

Anh trai tôi đã năm trên giường năm năm rỉ Ba tháng trước, anh ấy vẫn đang dựa vào.

bình thở oxy mà trút hơi thở cuối cùng. Làm sao anh ấy có thể xuất hiện ở thành phố Ninh Hải bây giờ được?”

Mộ Mẫn Loan đã khóc đến mức gần như không thể đứng vững. Nhưng sự kiên định trong đôi mắt đó, khuôn mặt đó, cả đời này cô cũng sẽ không thể quên được. Khuôn mặt ấy đã in sâu vào tâm trí cô. Dù chỉ để lộ một phần nhỏ trên gương mặt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để cô nhận ra. Người đàn ông đó là nam thần mà cô đặt trong lòng, sao cô có thể nhận lâm được?

Mộ Mẫn Loan nghiến răng và thoát khỏi tay Tô Kim Thư. Cô ấy nói từng chữ một cách rõ ràng: “Tôi đi tìm anh ấy”

Chỉ là cô chưa đi được hai bước thì đột nhiên cảm thấy trước mắt đen kịt, nhẹ nhàng ngã về phía trước.

“Mộ Mẫn Loan”

Tư Vũ Chiến vội vàng đuổi theo, thấy Mộ Mẫn Loan sắp ngất đi, anh ta liền lao đến, ôm ngang lấy cô. Anh cau mày thật chặt và nhìn Tô Kim Thư. Còn Tô Kim Thư nhìn thấy Mộ Mẫn Loan khóc như vừa mới khóc như chết đi sống lại một góc trái tim cô cũng nhói lên một cách yếu ớt. Cô khẽ thở dài nói: “Vừa rồi cô ấy suýt bị xe đυ.ng nên có chút kinh hãi.”

Tư Vũ Chiến gật đầu: “Cảm ơn cô Tô.”

Tô Kim Thư lắc đầu: “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.”

“Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra trước.”

Nói đến đây, Tư Vũ Chiến vội vàng bế Mộ Mẫn Loan trên tay lên xe, và nhanh chóng đi về phía bệnh viện. Tô Kim Thư thất thần đứng đó nhìn theo chiếc xe đang dần. Lục Anh Khoa bước tới, n “Thưa cô, ở ven đường không an toàn.

Lên xe trước đi.”

Tô Kim Thư gật đầu. Sau khi lên xe, cô ngây người dựa vào kính cửa sổ xe. Ánh mắt cuồng loạn của Mộ Mãn Loan ban nãy vãi còn hiện về trong tâm trí cô. May mà vừa rồi không có phóng viên ở đó, nếu không nếu có người bắt gặp bộ dạng cuồng loạn của Mộ Mẫn Loan thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

“Tôi nhổ vào, tại sao tôi phải mềm lòng với loại phụ nữ như vậy? Thật là.”

Tô Kim Thư căn chặt môi và lần lượt nhìn lên: “Lục Anh Khoa, có thể gọi điện thoại hỏi thăm tình hình hiện tại của anh trai tôi được không?”

Cô không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng tuyệt vọng của Mộ Mãn Loan vừa tồi, một góc nào đó trong trái tim Tô Kim Thư dường như cũng phảng phất một nỗi niềm mong đợi. Nếu những gì Mộ Mẫn Loan nói là sự thật thì điều đó thật tuyệt.

“Được, thưa cô chủ.” Nói xong những lời này, anh lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Sau một vài cuộc trò chuyện ngắn, anh ấy trả lời Tô Kim Thư: “Bệnh viện cho biết, sau nửa tháng, đợi khi tình trạng của anh Tô ổn định, họ sẽ tính đến việc phẫu thuật sửa chữ: Tia hy vọng cuối cùng trong tâm trí cô cũng bị bay biến, và Tô Kim Thư cúi đầu có phần lạc lõng. Chắc chắn là Mộ Mẫn Loan đã nhìn lầm. Lục Anh Khoa nhìn thấy vẻ tối tăm trên khuôn mặt nhỏ của Tô Kim Thư trong gương chiếu hậu. Anh ta ngập ngừng một lúc rồi vẫn quyết định nói: “Anh Tô là người tốt đại nạn không chết, chắc chắn sẽ may mắn, bà chủ, cô nên tin tưởng vào khả năng của ông chủ.”. Đam Mỹ H Văn

Nghĩ đến Lệ Hữu Tuấn, tâm trạng chán nản ban đầu của Tô Kim Thư được cải thiện một chút.

“Lục Anh Khoa, không biết Lệ Hữu Tuấn khi nào trở lại?”

Các biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Anh Khoa có phần hơi mất tự nhiên: “Lần này công việc có thể có chút phiền phức, thời gian có thể lâu hơn mọi lần ạ”“

“Vậy ư”” Tô Kim Thư trầm giọng đáp, cô quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước khi đi ngủ, Tô Kim Thư vẫn chờ cuộc gọi của Lệ Hữu Tuấn.

Nhưng cô không đợi cuộc gọi của anh mà lại là cuộc gọi của Phương Trí Thành.

“Bà tổ cô Tô Kim Thư của tôi ơi, tôi nghe nói hôm nay Mộ Mãn Loan suýt nữa gặp tai nạn xe cộ, cô không sao chứ?”

“Tôi ổn, nhưng mà bộ phim truyền hình của anh thì lại không ổn.”

Vẻ mặt Phương Trí Thành cứng đờ: “Bà cô ơi, cô nói đây là có ý gì?”

“Mộ Mẫn Loan suýt bị tai nạn xe hơi và vô cùng hoảng sợ. Cho dù tôi có đi mời cô ấy lần này, e rằng cũng khó có thể lay chuyển được.” Tô Kim Thư hơi hụt hãng khi nói ra điều này.

Bởi vì có vẻ như từ khi Lệ Hữu Tuấn rời đi, tất cả những gì cô làm đều có chút không được thuận lợi.

Phương Trí Thành tâm lý nặng nề, khó khăn lảm mới mở miệng đáp một câu: ‘Ài…”