Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 188: Tô Kim Thư ghen tị!

Nước ép trái cây?

Lại là nước ép nho mật?

Tô Kim Thư sững sờ một lúc.

Lệ Hữu Tuấn không bao giờ uống loại đồ uống có hương vị như vậy.

“Cảm ơn.”

Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, cầm ly nước lên uống một ngụm.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tả Xuân Như đỏ bừng vì phấn khích.

Thật tốt quá!

Anh Lệ thế mà thực sự đã uống ly nước mình mang đến!

Có phải anh cũng có ấn tượng tốt với mình hay không?

Hai mắt Tô Kim Thư nhìn thấy động tác của Lệ Hữu Tuấn, đôi tay đang cầm đũa của cô càng thêm năm chặt lại Đột nhiên cô không còn cảm giác thèm ăn nữa.

Hai người đàn ông đẹp trai ngồi ở hai bàn khác nhau, có thể nói như là hạn hán được ông trời ban mưa.

Các cô gái ở hai bên nở nụ cười mãn nguyện.

Trong bữa ăn, cũng không thiếu các nam sinh đến nâng ly chúc mừng các giáo sư, ai cũng có chút say.

Nhưng chỉ có Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn vẫn duy trì động tác ban đầu của mình, cả hai đều cúi đầu im lặng ăn cơm, không nói lời nào.

Lâm Thúy Vân ngồi ở bên thực sự không thể chịu đựng được nữa, cô ấy nói: “Này, Kim Thư, sao cậu lại ngẩn người ra như vậy?

Nhanh gắp đồ ăn cho anh Lệ đi”

Lệ Hữu Tuấn thích đồ ăn trong nước, khẩu vị của anh từ trước đến nay cũng rất ít, vì vậy hầu như cả buổi tối ngày hôm nay anh cũng không đυ.ng đũa được gì.

Tô Kim Thư biết sở thích và những món mà anh thích ăn.

Do dự một lúc, cô đang chuẩn bị nâng tay lên.

Chợt cô bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn từ phía xa: “Không cần.

Động tác trên tay cô trở nên cứng nhắc, Tô Kim Thư buồn bã cụp mắt xuống.

Lúc này, Tả Xuân Như, người đang ngồi bên phải Lệ Hữu Tuấn, trên khuôn cô ta nở một nụ cười đầy khinh bỉ và mỉa mai.

Không phải ngày thường Tô Kim Thư tự tin lắm hay sao?

Vừa rồi chẳng lẽ cô không thấy Lệ Hữu Tuấn uống đồ uống mình đưa đến hay sao?mot-thai-song-bao-tong-tai-daddy-phai-phan-dau-188-0Tô Kim Thư đặt đũa xuống, đột nhiên có cảm giác muốn chạy trốn.

“Tô Kim Thư.” Các bạn dô trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới nhé.

Tả Xuân Như ngẩng đầu lên, cô ta cố tình tận dụng cơ hội nói chuyện với Tô Kim Thư để gần gũi hơn với Lệ Hữu Tuấn: “Gần đây cô có còn liên lạc với Cố Đức Hiệp nữa không?”

Đôi lông mày của Tô Kim Thư đột nhiên cau lại ©ô quay lại nhìn Tả Xuân Như.

Sau đó cô mơ hồ nhớ lại rằng cô gái này hình như là bạn học cấp ba cũ của mình.

Khó trách cô ta đột nhiên nhắc tới Cố Đức Hiệp.

“Tôi không nhớ hai chúng ta thân nhau tới mức nói về chuyện của Cố Đức Hiệp.”

“Cô làm sao vậy? Tôi chỉ đang đứng dưới góc độ của một người bạn cùng lớp, muốn nói cho cô biết chuyện của bạn trai cũ của cô mà thôi. Làm sao cô lại tức giận như vậy?”

Tả Xuân Như ngây thơ bĩu môi, hành động và lời nói cũng rất giả tạo: “Lại nói cô cũng thật là vô tình! Nghe nói hình như cô cho người đến phá hỏng lễ đính hôn của Cố Đức Hiệp đúng không? Còn đánh một vài nữ sinh trong lớp. Không ngờ cô trông thì có vẻ nhẹ nhàng, vậy mà có thể ra tay một cách tàn nhẫn như vậy.”

Trong khi nói những điều này, cô ta còn liếc nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn một chút.

Tuy nhiên, cô ta phát hiện ra rằng người đàn ông bên cạnh dường như còn không nâng mí mắt lên, trông có vẻ như không quan tâm đến chuyện của Tô Kim Thư một chút nào.

Tả Xuân Như không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cứ như vậy, ngay cả khi Lệ Hữu Tuấn thực sự có ý đồ gì với Tô Kim Thư, thì anh sẽ lập tức trở nên chán ghét khi nghe thấy chuyện này?

Tô Kim Thư cảm thấy mười phần không hài lòng, cô ngẩng đầu lên.

Thời điểm cô đột nhiên mở miệng, sau lưng cô bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn.

Sau đó, một nam sinh mạnh mẽ bổ nhào vào cơ thể cô.

Bát đũa trên bàn cũng bị lắc lư dưới tình huống này.

Tô Kim Thư ngạc nhiên quay đầu lại “Lâm Trí Mạnh?”

Chỉ thấy Lâm Trí Mạnh lúc này đang đứng lúng túng trước mặt mọi người, anh ta nhìn chăm chăm Tả Xuân Như, hùng hổ nói: “Cô không được phép nói những lời như vậy với cô ấy”

Tả Xuân Như không có vẻ gì là tức giận, cô ta nở nụ cười: “Nhanh như vậy đã có người bênh vực cho mình rồi, thế nào, Tô Kim Thư? Đây là tình yêu mới của cô, cũng chính là bạn trai mới của cô hả?”

Tô Kim Thư theo bản năng mở miệng: “Không phải. Tôi… Không có bạn trai. Tôi…

Cô chỉ có chồng mà thôi.

Lâm Trí Mạnh đứng một bên kinh ngạc, không đợi Tô Kim Thư chưa kịp nói hết câu, anh ta đã lập tức xen vào: “Cái gì? Kim Thư, cậu thật sự không có bạn trai ư?”

Tô Kim Thư cau mày.

Cô thực sự không có bạn trai.

Tuy nhiên, cô đã có chồng, “Thật tốt quá.”

Lâm Trí Mạnh hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.

Cô thất tha thất thiểu đứng thẳng người dậy, khuôn mặt đỏ bừng có chút chột dạ.

“Kim Thự, thật ra thì… Thật ra thì có thể cậu không biết rằng thời trung học, tớ cũng học cùng trường với cậu. Lúc đó tớ rất thích cậu, nhưng tớ chưa từng có cơ hội thổ lộ với cậu. Không ngờ bây giờ chúng ta lại cùng nhau đi học ở Lan Ly, cậu có nghĩ đây là duyên phận không?”

“Cậu, cậu có đồng ý ở bên cạnh tớ không? Nhất định tớ sẽ không giống như Cố Đức Hiệp, tớ sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt.

Cả đời “Ôi”

Sau khi Lâm Trí Mạnh nói xong, cả căn phòng lập tức nổ tung.

Thậm chí còn có một số người tán thưởng và vỗ tay.

“Ở bên nhau, bên nhau, thật lãng mạn.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư ngay lập tức đỏ bừng.

Cô đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô được một chàng trai tỏ tình trước mặt rất nhiều người.

Hơn nữa, điều đáng sợ nhất chính là Lệ Hữu Tuất còn đang ngồi ở bên cạnh.

Nhìn những người ồn ào xung quanh, chỉ có hai người Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm là im lặng không nói gì.

Những người này ở đây là đang tìm kiếm cái chết hay sao?

Thế nhưng lại còn làm ồn ào trước mặt Lệ Hữu Tuấn, cổ vũ cho Tô Kim Thư và người đàn ông khác ở chung một chỗ.

Chỉ cần là người có mắt nhìn một chút, đều có thể thấy.

Mặc dù người đàn ông kia vẫn đang yên lặng ngồi bên cạnh Tô Kim Thư, nhưng khí lạnh trong người anh đã tỏa ra hết trong không khí.

“Kim Thư, tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Sẽ không, tớ sẽ không để ai bắt nạt cậu.”

Lâm Trí Mạnh thấy Tô Kim Thư không có phản ứng, anh ta lập tức vội vàng đi tới kéo cánh tay của cô.

Chỉ là trước khi chạm được tay vào, anh ta đột nhiên cảm thấy phía sau đầu gối đau nhức, cả người loạng choạng đi về phía trước.

“Bốp!”

Lâm Trí Mạnh bị ném lên trên mặt bàn.

Mặt bàn vốn vô cùng vững chắc, nhưng vì động tác của anh ta mà trở nên lay động thật lớn.

“Rầm”

Những người xung quanh nhanh chóng chạy đi chỗ khác, chỉ bị dính một chút nước mà thôi Nhưng Lâm Trí Mạnh lại dường như: không may mắn như vậy, cả bàn đồ ăn đều đổ xuống đầu anh ta