Tô Kim Thư thực sự rất lo lắng nên dự định chạy đến để hỏi thăm tình hình.
Rốt cuộc, từ khi còn bé con trai cô rất ít khi khóc.
Sau hai tuổi, thì càng hiếm khi thấy cậu bé rơi lệ.
Thế mà không ngờ răng hôm nay cậu bé lại ôm Lệ Hữu Tuấn khóc rất thương tâm.
*Có phải ở trường cậu bé bị ai đó bắt nạt đúng không? Nếu như con chỉ nói cho một mình mẹ biết thì thì mẹ nhất định sẽ ra mặt xử lý”
Tô Kim Thư thận trọng ôm Tô Mỹ Chỉ hỏi.
Tô Duy Hưng vội vàng lau nước mắt, ghét bỏ liếc nhìn mẹ mình nói: “Mẹ hãy tự mình chăm sóc bản thân cho thật tốt đi, con vẫn chưa muốn mẹ ra mặt giúp con đâu”
“Cái đứa nhỏ này, con nói thế là có ý gì…”
Lúc này, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên lên tiếng: “Cậu bé bị thất tình”
Tô Duy Hưng: “…”Mặc dù giọng điệu của Duy Hưng rất dữ dội, nhưng Lệ Hữu Tuấn rõ ràng có thể cảm nhận được toàn bộ tâm trạng của cậu bé dường như đã trở nên rõ ràng hơn và cậu bé không còn vô hồn như trước nữa.
Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống của Tô Kim Thư, lần đầu tiên trong lòng anh trào lên một tình cảm ấm áp: Hóa ra những điều nhỏ nhặt mà anh muốn tìm kiếm vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Hóa ra ông trời không hề đối xử tệ với anh.
Tô Kim Thư dường như nhận ra ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư như nhân tiện hỏi: “Cậu Lệ, trên mặt tôi có cái gì sao?”
Lệ Hữu Tuấn giật giật khóe miệng, đến gần nói: “Ừ”
Tô Kim Thư nghe vậy liền nhanh chóng đưa tay ra lau.
Chỉ là khi cô vừa chạm tay vào má mình thì nghe thấy Lệ Hữu Tuấn nhẹ giọng nói “Có chút dễ thương”
Đông tác của Tô Kim Thư giống như ngừng lại: Chúa ơi?
Lệ Hữu Tuấn vừa nói cái gì?
Có chút dễ thương?
Có phải cô đang bị Lệ Hữu Tuấn trêu chọc hay không?
Tuy rằng phương thức trêu ghẹo con gái này thực sự có chút bẩn thỉu, nhưng tại sao cô lại nhịn không được muốn cười vậy chứ?
Sau bữa tối.
“Cha ơi, khi nào cha mới thực sự nói sự thật cho Tô Kim Thư?”
Trong phòng tắm, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang đứng trước gương đánh răng Tô Duy Hưng không đủ cao vì vậy cậu bé đứng lên một cái băng ghế nhỏ.
Hai khuôn mặt giống hệt nhau được phản chiếu vào trong gương, từ ngoài nhìn vào có chút ấm áp.
“Nếu cha nhớ không nhầm thì một thời gian nữa sẽ là sinh nhật của mẹ con”
Động tác trên tay của Tô Duy Hưng được.
ngừng lại, cậu bé nhìn lên Lệ Hữu Tuấn ở trong gương: “Người chồng vô vị”
Sau khi đánh răng sạch sẽ, Tô Duy Hưng nhảy xuống ghế: “Để con xem cha có thể đem đến cho Tô Kim Thư bất ngờ gì.”
Cuối tuần.
Một chiếc taxi dừng trước cửa tiệm ảnh Bách Tâm.
Tô Kim Thư đẩy cửa xe, đi vào trong tiệm ảnh.
Nhìn thoáng qua Phương Trí Thành vẫn còn vết băng bó ở trên trán, vết bầm trên chân vẫn chưa giảm hẳn, còn để lại vài vết sưng đỏ.
Vẻ mặt Phương Trí Thành đầy ăn năn nói “Chỉ mới ngày đầu tiên đi làm đã bắt cô phải chịu nhiều khổ cực như thế này rồi, tôi thực sự không yên tâm”
Tô Kim Thương mỉm cười bước tới: “Lúc đó, đạo diễn Phương nhớ thưởng thêm cho tôi để bù đắp cho tâm hồn bé bỏng bị tổn thương của tôi nhé”
“Sao trước kia tôi lại không biết cô gái nhỏ trong tiệm ảnh của mình lại là kẻ mê tiền như thế nhỉ”
“Những người thiếu tiền đều có bộ dạng như thế này”
Khi Tô Kim Thư nói điều này, ánh mắt vô.
cùng thản nhiên, không hề có tí mảy may châm chọc nào cả: “Dù sao tôi cũng chỉ là bác sĩ của đội Y.
Anh chỉ cần cẩn thận hơn khi chụp thì có lẽ sẽ không làm tôi bận bịu nữa. Thế nào? Khi nào thì bắt đầu chụp?”
Phương Trí Thành liếc nhìn cô.
Dù nhà họ Tô đã phải trải qua những biến động rất lớn nhưng cô vẫn là Tô Kim Thư của trước đây.
Vui vẻ và lạc quan.
Có quyết tâm động lực.Một giọng nữ nhanh nhẹn vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn về phía cửa: Đi phía trước là một người phụ nữ với dáng vẻ của một trợ lý, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa và cười rất tươi để chào đón mọi người.
Chẳng mấy chốc, từ phía sau cô ấy xuất hiện một bóng người trắng trẻo cao lớn, khí chất lạnh lùng chậm rãi đi vào.
Tóc dài đen nhánh, trên mặt nhu hòa hay lạnh lùng cũng không có nhiều biểu hiện.
Mắt sáng và răng trẳng, môi đỏ và răng trắng.
Khuôn mặt thanh tú không gì sánh được với tất cả những ưu điểm của người phụ nữ phương Đông.
Cộng với khí chất trời sinh ấy, dù có được ví như tiên nữ giáng trần cũng không phải là nói ngoa.
Phương Trí Thành nhanh chóng mỉm cười sau khi nhìn thấy cô ta: “Cũng không muộn, vừa vặn.”
Phương Trí Thành đã từng nhìn thấy nhiều sao nữ.
Nói về thân hình và khí chất thì chắc chắn Mộ Mẫn Loan này chắc là một trong những người tuyệt nhất.
Cô ta có một nét đẹp thuộc về vẻ đẹp cổ điển phương Đông, đầy hương sắc và rất cuốn hút.
Chính gương mặt này đã giúp cô ta lọt top những mỹ nữ đẹp nhất châu Á.
Và quan trọng nhất, cô ta chưa bao giờ dùng sự may mẫn bằng khuôn mặt này.
Cô ta có ngoại hình đẹp nhưng kỹ năng diễn xuất cũng không tồi.
Ra mắt cách đây 5 năm.
Vào năm ngoái, cô ta đã giành được ngôi vị nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong hạng mục phim điện ảnh Cô ta cũng là một trong số ít nữ minh tỉnh có thể chế ngự được Lê Duyệt Tư.
Sau khi Tô Kim Thư, người đang đứng ở bên cạnh, nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, đồng tử của cô đột nhiên co rút lại: Làm sao có thể là cô ta?
Mộ Mẫn Loan bước tới, cô ta gật đầu chào hỏi với Phương Trí Thành.
Ánh mắt cô ta khẽ quét sáng Tô Kim Thư, người đang ở bên cạnh Phương Trí Thành.
Hai mắt đối diện nhau, thân thể cô kịch liệt rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhãn thanh tú của cô ta mất đi tia máu.
Phương Trí Thành không nhận thấy những thay đổi nhỏ nhặt trên khuôn mặt của Mộ Mẫn Loan: “Mẫn Loan, cô chuẩn bị đi, hai mươi phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu quay”
Mộ Mẫn Loan gật đầu.
Cô ta hít một hơi dài và đi đến chỗ Tô Kim Thư hai bước: “Kim Thư…”
Tô Kim Thư ngay lập tức cau mày: “Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta chưa từng gặp nhau, cô có thể gọi tôi là Kim Thư.”
Mộ Mẫn Loan do dự một lúc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Không sao, cô có thể ghét tôi, vậy thì cứ ghét tôi. Tôi nghe nói cô rời bệnh viện trung tâm để đến phòng nghiên cứu Lan Ly. Chúc mừng cô. Tuy nhiên nếu cô là bác sĩ của độ Y ở đây, mà giới giải trí lại lớn như vậy, thì sau này chắc sẽ có nhiều cơ hội để gặp mặt”