Sau khi nghĩ thông suốt về điều này, Tô Bích Xuân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu cả Lệ, có lẽ anh không phát hiện ra, nhưng em nhất định phải nói cho anh biết, trong năm năm chung sống với nhau, em đã hoàn toàn yêu lấy anh. Ngoại trừ anh ra, em sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông khác.”
Khi Tô Bích Xuân nói lời này, giọng điệu có mang theo sự van xin: “Cầu xin anh, nể tình năm năm trước em đã cứu lấy mạng của anh, hãy để em ở lại bên cạnh anh có được không? Em hứa rằng chỉ cần anh đồng ý cho em ở lại bên cạnh anh, em có thể giống như năm năm trước, không tranh giành không cướp đoạt, không làm bất cứ thứ gì cả “Chỉ cần anh đồng ý cho em ở lại bên cạnh anh, theo dõi anh từ xa là đủ rồi. Từ nay về sau em sẽ không tơ tưởng đến vị trí mợ Lệ nữa, em có thể chỉ làm người tình bí mật của anh, luôn có mặt mỗi khi được gọi, có được không?”
Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.
Anh uế oải ngẩng đầu lên nhìn: “Cô Tô thực sự có thể không đếm xỉa tới sao?”
Tô Bích Xuân nghe thấy thế, tưởng rằng có hi vọng, vội phấn khích gật đầu: “Bởi vì em yêu anh, cho nên em đồng ý thấp kém như cát bụi”
Nếu đổi lại là những người đàn ông khác, e rằng từ sớm đã bị rung động trước lời tỏ tình chân thành này của Tô Bích Xuân rồi đúng không?
Nhưng thật đáng tiếc, ngươi đàn ông trước mắt này là Lệ Hữu Tuấn “Cô rốt cuộc là yêu tôi hay là yêu tiền của tôi?”
Lệ Hữu Tuấn cười lạnh lùng, không chút do dự mà vạch trần bộ mặt nạ giả dối của Tô Bích Xuân.
Sắc mặt của Tô Bích Xuân lập tức trở nên trắng bệch: Nhà họ Tô thực sự là một dòng họ nổi tiếng ở Ninh Lâm.
Mặc dù Tô Bích Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên ngoài nhưng Tô Văn Tâm không bao giờ thiếu tiền tiêu vặt của cô ta.
Sau khi mẹ ruột của Tô Kim Thư qua đời, cô ta và Lư Tuyết Câm chính thức chuyển vào sống trong nhà họ Tô.
Vì cảm thấy áy náy với hai mẹ con cô ta, nên Tô Văn Tâm hầu như có bất kỳ thứ tốt nào đều sẽ cho bọn họ trước.
Tô Kim Thư thay vào đó đã trở thành một sự tồn tại có cũng được, không có cũng chả sao, Nhưng tất cả những điều này, nếu so với những gì Lệ Hữu Tuấn đã cho cô ta trong suốt năm năm qua, thì hoàn toàn không đáng để nói đến.
Trong năm năm qua, cô ta đã trở thành người phụ nữ duy nhất có thể thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lê Hữu Tuấn, thậm chí có thể tuỳ tiện ra vào An Nam Thự.
Con đường ngôi sao rộng rãi bằng phẳng, cũng vì những nhà sản xuất và đạo diễn đó nể mặt Lệ Hữu Tuấn.
Có được một người chống lưng như Lệ Hữu Tuấn, cho dù cô ta có đi đến đâu, đều được mọi người vây quanh như những ông Sao sáng vây quanh mặt trăng vậy.
Chưa từng có ai dám làm cô ta bế mặt, chứ đừng nói là gây khó dễ.
Một khi con người ta được nâng lên đến độ cao như vậy, muốn cô ta lại sống trong cát bụi thì hoàn toàn là việc không thể làm được.
Tô Bích Xuân không chỉ yêu tiền của Lệ Hữu Tuấn, mà còn yêu quyền thế của anh.
“Cậu cả Lệ, không lẽ anh thực sự không quan tâm đến ơn cứu mạng của em đối với anh sao?”
Tô Bích Xuân không còn cách nào khác, chỉ có thể lại đem ơn cứu mạng ra.
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Năm năm trước, cô thực sự khẳng định người phụ nữ đó chính là cô sao?”
Tô Bích Xuân bị anh hỏi đến mặt mày trắng bệch, trong lòng vô cùng hoảng sợ: Tại sao anh lại hỏi như vậy?
Không lẽ anh thực sự đã điều tra ra được điều gì rồi sao?
Không thể nào, theo tính tình của anh, nếu như đã điều tra ra chuyện gì đó từ lâu thì chắc chẩn sẽ không giữ lại mình đến bây giờ.
Nghĩ đến đây, cô ta định nghiến răng thà chết cũng không nhận: “Cậu cả Lệ, anh vẫn chưa rõ người nằm bên cạnh anh ngày hôm đó rốt cuộc là ai sao? Vì để cứu anh, em đã bỏ ra sự trong trắng của mình. Việc đến nước này, không lẽ anh vẫn còn muốn chối sao?”
“Những gì Lệ Hữu Tuấn tôi đây đã làm thì chäc chản sẽ thừa nhận: Dừng một lúc rồi Lệ Hữu Tuấn mới tiếp tục nói “Cho nên hôm nay tôi đến đây chính là muốn điều tra kỹ càng chuyện của hồi đó.
Đưa Vương Tiến Phát ra đây, có lẽ tôi sẽ cân nhắc tha mạng cho cô”
Tô Bích Xuân toàn thân run lên.
Cả người giống như đã bị ném vào trong động băng vậy, không có một chút nhiệt độ nào.
Cô ta cố gắng nhịn lấy cảm giác run rẩy và nở ra một nụ cười khổ sở: “Em thực sự không có ý định giấu ông ta, chỉ là muốn mượn cơ hội này, mới có thể nói chuyện rõ ràng với anh. Người mà anh muốn gặp, làm sao lại không thể gặp được chứ?”
Tô Bích Xuân cúi đầu xuống, trông bộ dạng có vẻ ủ rũ.
Nhưng không một ai để ý đến sự nham hiểm thoáng qua khoé miệng của cô ta.
Cô ta quay đầu lại và hét lớn về phía sau: *Đi ra đi, cậu cả Lệ muốn gặp ông”
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, trong một góc nào đó ở phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng xích sắt.
Chỉ thấy Vương Tiến Phát run cầm cập từ trong góc bò ra Trên cổ ông ta lúc này vẫn còn móc một sợi dây xích chó.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Bích Xuân, ông ta lập tức chạy ra cùng với dây xích chó.
Dường như ông ta muốn giao dây xích lại cho Tô Bích Xuân.
Nhưng ông ta đi chưa được vài bước, đột nhiên nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đứng bên cạnh Tô Bích Xuân.
Cả người ông ta lập tức cứng đờ, mở to một đôi mắt tròn xoe kinh hãi Dường như đã nhớ đến một cảnh tượng đẫm máu khủng khϊếp nào đó.
*Á… Cứu tôi, đừng có gϊếŧ tôi, đừng có gϊếŧ tôi!”
Vương Tiến Phát vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, ông ta đã phát điên và bỏ chạy khắp nơi trong tuyệt vọng.
Dưới chân bị vướng bởi những đồ linh tỉnh trong nhà, cả người trực tiếp ngã nhào, sứt đầu mẻ trán.
Ông ta run cầm cập trốn vào trong góc, sợ hãi bịt tai lại Tô Bích Xuân yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi xem kịch.
“Sếp, để tôi đi qua đấy xem sao”. Ngôn Tình Sủng
Lục Anh Khoa biết được những chuyện đã xảy ra trong biệt thự ngày hôm đó, có lẽ đã để lại một ám ảnh tâm lý đáng sợ cho Vương Tiến Phát.
Nếu Lệ Hữu Tuấn đi lên hỏi vào lúc này, e rằng hoàn toàn không hỏi được nguyên do là gì.
Lệ Hữu Tuấn gật đầu và cau mày lại.
Lục Anh Khoa ngồi xổm nửa người ở trước mặt Vương Tiến Phát, chậm rãi lấy tấm hình của Tô Kim Thư ra: “Năm năm trước ở khách sạn Alice, ông có gặp qua người phụ nữ này không?”
Có lẽ bởi vì người xuất hiện trước mặt mình không phải là Lệ Hữu Tuấn, nên cảm xúc của Vương Tiến Phát dường như đã ổn định lại một chút.
Ông ta run rẩy liếc nhìn tấm hình một cái Sau khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Tô Kim Thư, đột nhiên biến sắc.
Sau đó liền chộp lấy tấm hình, điên cuồng hôn lấy và ngấu nghiến tấm hình.
Trông vô cùng thô tục hèn hạ.
“Buồn nôn.”
Lệ Hữu Tuấn không thể chịu được người đàn ông khác đối xử như vậy với Tô Kim Thư, kể cả tấm hình của cô cũng không được.
Anh tiến lên và một chân đá đến Vương Tiến Phát làm ông ta ngã lăn xuống đất, và tấm hình cũng rơi sang một bên.
Vương Tiến Phát vùng vẫy trên mặt đất, cố gắng hết sức muốn đi nhặt lấy tấm hình của Tô Kim Thư: “Chính là cô ấy, người phụ nữ cùng tôi mây mưa ở khách sạn Alice vào năm năm trước chính là cô “Các anh có biết không? Lúc làm với tôi thì cô ấy vẫn còn trinh đấy. Rõ ràng là g; trinh mà ở trên giường lại lẳиɠ ɭơ vô cùng.
“Tôi rất thích lên giường với cô ấy, t Vương Tiến Phát vẫn chưa nói xong thì lại bị Lệ Hữu Tuấn đá một lần nữa.
Nhưng cú đá này đá thẳng vào ngực của ông ta, khiến cho ông ta ngã nhào xuống đất, đến sức rêи ɾỉ cũng không có “Sếp?”
Lục Anh Khoa đi lên kiểm tra, quay đầu lại nhìn Lệ Hữu Tuấn và lắc đầu.