Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 139: Cô ta không phải người trong lòng

Sau khi cảnh cáo nhẹ nhàng xong rồi trực tiếp kéo cửa phòng vệ sinh ra, Lệ Hữu Tuấn cứ như vậy mà bước ra ngoài một cách công khai.

Xong đời rồi.

Tô Kim Thư vội vàng che mặt mình lại, dứt khoát bày ra bộ dạng xác chết trên vai của anh.

Tôi đã ngất đi rồi và tôi không biết gì hết.

Bên trong nhà ăn, Lê Duyệt Tư vừa quay xong một cảnh hoàn chỉnh, đang ngồi sang một bên chuẩn bị trang điểm lại.

Na Na hết lần này đến lần khác nhìn vào nhà vệ sinh ở bên đó, một lúc sau cuối cùng cũng không nhịn được mà đi đến bên cô: “Duyệt Tư, tôi nhìn thấy hai người bọn họ vào phòng vệ sinh lâu như vậy, chắc không phải…”mot-thai-song-bao-tong-tai-daddy-phai-phan-dau-139-0Na Na chợt nằm chặt nằm đấm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Cái người phụ nữ tên Tô Kim Thư kia quả thực là không biết liêm sỉ.

Lần đầu tiên gặp mặt trên đùi đàn ông.

Lúc này còn cùng người ta vào nhà vệ sinh làm ra việc không cần mặt mũi kia, quả thực là quá vô sỉ.

Lê Duyệt Tư tựa hồ như bị thuyết phục.

Cô ta lạnh lùng ném bình nước sang một bên, một tay thì đẩy thợ trang điểm ra rồi đứng dậy.

Nhìn thấy bóng ảnh Lê Duyệt Tư đi về phía nhà vệ sinh bên kia, Na Na cười lạnh: Con đi, đợi xem cô sẽ bị trừng trị như thế nào.

Sau một hồi do dự, Lê Duyệt Tư đang chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa.

Đột nhiên cửa lớn bị người phía trong đẩy ra.

“Ôi trời ơi”

Cả người Na Na kinh hãi hét lên.

Cô ta nhìn thấy cái gì vậy?

Cậu chủ Tuấn đang vác người phụ nữ khốn kiếp kia từ nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Lúc này, sắc mặt Lê Duyệt Tư đã khó coi tới cực điểm. Nhưng với sự rèn dũa hàng ngày của diễn viên mới khiến cô ta gắng hết sức để khuôn mặt không bị thay đổi: “Hữu Tuấn, hai người ở trong nhà vệ sinh nữ à?”

Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt quét mắt nhìn cô †a một cái, không nói gì rồi quay người muốn đi.

Sự đoan trang của Lê Duyệt Tư không duy trì được nữa.

Cô ta vội vàng đuổi theo vài bước, một tay bắt lấy cánh tay của Lệ Hữu Tuấn.

“Hữu Tuấn”

Lệ Hữu Tuấn dừng chân lại, vẻ mặt vô cùng đáng sợ: “Có phải tôi làm việc gì cũng cần phải báo cáo với cô?”

Lê Duyệt Tư sửng người một lúc rồi vội vàng buông tay ra: “Anh biết em không có ý này mà”

Lệ Hữu Tuấn quay đầu liếc nhìn người trên vai, đang định mở miệng nói gì đó.

Đúng lúc này thì Thẩm Tư Huy đột nhiên chạy đến, một tay bắt lấy cánh tay anh.

Trong mắt tràn đầy sự nhắc nhở: Đừng quên mối quan hệ giữa hai nhà họ Lệ và nhà họ Lâm.

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên.

Đầu ngón tay vốn là nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân của Tô Kim Thư nhưng châm chậm đi lên…

Cả người Tô Kim Thư run lên, trong lòng đã sớm muốn lăng trì tên lưu manh này rồi.

Mắt thấy miếng đậu hũ này ăn cũng được kha khá rồi, Lệ Hữu Tuấn nhìn về phía Lê Duyệt Tư: “Sắp tới giờ ăn tối rồi, nếu như cô không sớm hoàn thành công việc thì đến lúc đó có muốn đi cũng không thể đi được.”

Vừa nói anh vừa chỉ vào cửa nhà ăn.

Dường như có người phát hiện Lê Duyệt Tư đang quay quảng cáo ở đây vì vậy càng ngày càng có nhiều người đến chặn ở cửa chuẩn bị sẵn sàng xem phong thái của ngôi Sao lớn.

Sắc mặt Lê Duyệt Tư lập tức biến đổi: “Em biết rồi”

Lúc hai người đi ngang qua Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt mở miệng: “Cô ấy ngất xỉu, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện”

Lê Duyệt Tư ngẩn người trong giây lát.

Nhìn bóng dáng Lệ Hữu Tuấn xa dần, khóe miệng cuối cũng cũng buông lỏng Cô ta sớm đã nói rằng cô và bọn người Thẩm Tư Huy không giống nhau.

Không ai có thể lay chuyển được vị trí của cô trong lòng Lệ Hữu Tuấn.

Anh cũng sẽ tuyệt đối không nói dối cô.

Nếu như anh nói với cô không có vậy thì quả thực là không có.

Na Na ở một bên vô cùng bực bội: *Tiểu Tư, cô cứ như vậy mà buông tha cho con tiện nhân kia sao?”

Lê Duyệt Tư là một người thông minh.

Cũng biết được vừa rồi bản thân bị mấy câu của Na Na kích động làm cho bản thân nóng lòng mới có thể hấp tấp nghỉ ngờ Tô Kim Thư.

Còn làm cho Lệ Hữu Tuấn cảm thấy khó chịu.

Hiện tại nghe thấy cô ta vẫn lải nhải bên tai mình, khuôn mặt tươi cười của cô ta trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm: “Tôi thấy Tô Kim Thư nói không sai, giữ lại cô bên cạnh sớm muộn gì cũng sẽ làm mất uy tín của tôi!”

Lệ Hữu Tuấn anh tuấn đẹp trai, anh cứ đàng hoàng vác một người phụ nữ đi ra ngoài như vậy thu hút hoàn toàn sự chú ý của người qua đường.

Tô Kim Thư chỉ có thể chui đầu vào trong áo vest, tận đáy lòng sớm đã mắng tên kia mười nghìn lần.

Lệ Hữu Tuấn kéo cửa xe ra rồi ném cô vào trong.

Tô Kim Thư vẫn chưa kịp ngồi ổn định liền bắn lên theo phản xạ có điều kiện và muốn chuồn đi.

Lệ Hữu Tuấn túm lấy cánh tay của cô.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Kim Thư đau đến tái nhợt, thấp giọng kêu một tiếng: “AI”

Lệ Hữu Tuấn cau mày trực tiếp ôm cô vào lòng rồi xắn ống tay áo của cô lên Chợt thấy một vết thương nhỏ bầm tím.

Tô Kim Thư cảm giác được khí áp quanh người anh được giảm xuống.

Cô không được tự nhiên muốn rút tay về.

“Tôi muốn xuống xe, tôi phải đi đón bọn trẻ rồi”

Nghĩ đến vừa rồi do bản thân quá tức giận nên xuống tay hơi nặng khiến cô bị thương, Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Thật là vô dụng”

“Ai bảo anh ra tay nặng như vậy. Tôi không không tâm, tôi muốn xuống xe”

Ở cùng với người đàn ông này quả thực là quá nguy hiểm rồi.

Nhưng đối với sự kháng nghị của cô, Lệ Hữu Tuấn thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt.

Hai chân kẹp lại cử động của cô sau đó từ thùng xe ở chỗ ngồi phía sau lấy ra một tuýp thuốc mỡ rồi bắt đầu giúp cô bôi thuốc.

“Tôi không cần, tôi muốn xuống xe.”

Tô Kim Thư vẫn ngoan cố chống cự, hung hăng nhìn anh chắm chằm.

Người đàn ông làm lơ, sau khi im lặng bôi thuốc xong cho cô cuối cùng cũng mở miệng: “Cô ta không phải người trong lòng, cô cũng không phải là người thứ ba”

“Cái gì?”

Tô Kim Thư có phần sửng sốt.

Lệ Hữu Tuấn đặt thuốc mỡ sang một bên rồi chỉnh lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô để cô nhìn mình: *Vì vậy đừng tiếp tục gây chuyện với tôi nữa, hửm”

Gây chuyện?

Trong phút chốc khuôn mặt cười của Tô Kim Thư đỏ bừng lên.

Lời nói lúc này trở nên lắp bắp: “Ai gây chuyện với anh? Cô ta có phải người trong lòng anh hay không thì cũng là chuyện của các người, tôi chẳng có hứng thú muốn biết”

“Cô không có hứng thú muốn biết nhưng tôi có hứng thú nói cho cô thì phải làm sao?”

“Tôi không muốn nghe”

Tô Kim Thư vội vàng bịt tai mình lại.

Lệ Hữu Tuấn không chịu buông tha cho cô, nhất thời nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi dựa vào bên tai cô: “Lần sau mà còn dám vì cô ta mà gây chuyện với tôi thì tôi sẽ lập tức nói cho cô ta biết quan hệ của chúng ta.”

“Đừng”

Tô Kim Thư vội vàng mở miệng ngắt lời.

Đôi mắt của người đàn ông nheo lại một cách không hài lòng, trên mặt dường như hiện lên tia lạnh lùng.