Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 72: Em có nhớ tôi không?

Nhưng đến giây cuối cùng, Tô Kim Thư vẫn không chống lại được sự thúc giục…

Cuộc gọi được kết nối “Sao thế?” Từ đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Lệ Hữu Tuấn.

Có thể nghe thấy anh đang ở nơi rất ồn ào, bên trong còn vang đến thông tin về các chuyến bay. Anh đang ở sân bay ư?

Anh muốn đi công tác hay là đang đi đón người khác vậy?

Có lẽ là đi công tác nhỉ?

Sẽ không có ai có vị trí lớn đến mức để Lệ Hữu Tuấn đích thân ra sân bay đón như vậy.

Trời ơi, cô đang nghĩ gì vậy? Anh mới nói có hai chữ mà cô đã tưởng tượng ra nhiều chuyện như vậy.

Cô thật là điên rồ “Ừm, chuyện là thế này, vừa nãy Mỹ Chi nói nhớ anh nên đã dùng điện thoại của tôi để gọi cho anh. Còn chỗ tôi không có chuyện gì cả, anh cứ làm việc của mình đi.”

“Mỹ Chỉ nhớ tôi ư?”

“Ừm”

“Còn em thì sao?”

“Tôi hả? Đương nhiên là tôi…” Đôi môi của Tô Kim Thư run rẩy không thể thốt nên lời Hai chữ “Không có” này, cuối cùng cô vẫn không nói ra được, bởi vì trái tim của cô đã đau đến mức không thể phát ra được âm thanh nào nữa.

“Có không?”

Thấy Tô Kim Thư không lên tiếng, Lệ Hữu Tuấn cau mày đang định nói gì đó, nhưng từ xa có người tiến đến cắt ngang cuộc nói chuyện của anh.

Sau một hồi im lặng, Lệ Hữu Tuấn thấp giọng nói: “Ngủ sớm đi. Có lẽ tối nay tôi sẽ không về”

Tô Kim Thư còn chưa kịp đáo lời là điện thoại đã bị tắt máy rồi.

Nhìn thấy màn hình dần tối lại, bỗng nhiên Tô Kim Thư cảm thấy đầu óc hỗn loạn.

Nếu cô không nghe nhầm thì dường như có ai đó cố ý cắt ngang những gì Lệ Hữu Tuấn định nói.

Dù xung quanh rất ồn ào nhưng cô vẫn có thể nhận ra, đó là một giọng nói quyến rũ.

Hình như là một người phụ nữ.

Mà Lệ Hữu Tuấn nói tối nay anh sẽ không về?

Anh vì người phụ nữ đó ư?

Trái tim của cô như bị ong mật chích trúng, nó vừa chua xót vừa ngứa ngáy.

Tô Kim Thư lắc đầu, cô bắt đầu tự tẩy não mình: “Cuộc hôn nhân của cô với Tuấn vốn dĩ chỉ là một tờ giấy vụn, chỉ anh lên tiếng thì bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc”

Đương nhiên anh sẽ không có nghĩa vụ bảo vệ cô như một viên ngọc quý trong cuộc hôn nhân trẻ con này. Anh muốn ở bên ai cũng không liên quan gì đến cô!

Tệ thật!

Tô Kim Thư chợt tỉnh táo lại.

Trước khi nghe điện thoại, cô vẫn nghĩ nhất định phải hỏi cho rõ ràng chuyện của anh trai. Nhưng tại sao cô lại để người đó làm bản thân choáng váng thế này?

Cô bóp điện thoại chần chừ hồi lâu nhưng vẫn không gọi lại.

Bỏ đi.

Ngộ nhỡ anh đang ở cùng người phụ nữ khác thì đúng là cô sẽ làm hỏng chuyện tốt của anh rồi.

“Oa, bác sĩ Tô, đã năm ngày rồi đó! Thật sự ghen tị với cô quá đi!”

“Đúng rồi. Lần này lại là người theo đuổi cô đó sao? Tấn công dữ dội quá!”

Nếu là một trò đùa thì tân suất này có lẽ hơi cao đó nhỉ?

Vì vậy hôm nay Tô Kim Thư mới đến sớm, cô chuẩn bị ngồi vào bàn làm việc.

Không ngờ lại gặp ngay mấy người y tá hay buôn chuyện đến vây quanh cô.

Cô không nhịn được cười ngượng ngùng: “Chắc là trò đùa của ai đó thôi”

“Bác sĩ Tô, cô không thành thật rồi! Trò đùa kiểu này thực sự lãng mạn đó, người ta cũng muốn!”

“Này, mọi người đừng nói chuyện nữa, hình như có người tới kìa.”

“Chẳng lẽ là người tặng hoa đó sao?”

Tô Kim Thư tò mò nghển cổ lên nhìn.

Vừa nhìn thấy là cô đã lập tức ngẩn ra Bởi vì đang đi đến văn phòng của cô hoàn toàn không phải là một người, mà là…

Một con chó?

Nhưng mà tại sao nhìn con chó này lại quen như vậy nhỉ?

Một con chó khổng lồ cao bằng nửa người màu đen nhẹ nhàng chạy nhanh tới.

Trên miệng ngậm một cái giỏ màu xanh, bên trong chứa đầy những bông hồng màu xanh rất to.

“Trời ơi, không phải là những bông hồng trước đây… Cô y tá nhỏ giọng kêu lên.

Con chó nhạy bén động đậy tai lại. Nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn thấy Tô Kim Thư, ánh mắt của nó lập tức sáng lên.

Trong giây tiếp theo, nó chạy nhanh đến chỗ cô.

”Gâu gâu!”

Cuối cùng Tô Kim Thư cũng nhớ ra: “Bát Tử đó à?”

Nhìn thấy người đẹp gọi tên mình, Bát Tử càng thêm vui mừng chạy một mạch lao thẳng vào người Tô Kim Thư, nó còn đẩy cô ngã xuống đất.

Tô Kim Thư đã tự thôi miên mình rằng người này không tồn tại. Chỉ là mỗi lần hai đứa nhỏ hỏi đến, cô không biết nên viện cớ gì để trả lời.

Nếu anh hoàn toàn biến mất thì không sao, nhưng anh lại còn lén lút làm ra những chuyện như thế này, thật sự là…

“Gâu!”

Tô Kim Thư cố ý làm ra vẻ hung dữ: “Sao nào? Anh ta tưởng không về nhà, nên sai em gửi hoa đến là được sao? Thực xin lỗi, em hãy mang về đi. Nếu không thì giây tiếp theo chị sẽ ném nó vào thùng rác đó. “

Nói xong, cô cầm lấy bông hồng ném vào thùng rác.

Bát Tử kêu lên hai tiếng, nó rối rít chạy đến ngậm bông hoa lên rồi quay đầu ném trở lại văn phòng.

Trời ơi!

Nhìn phản ứng này của Bát Tử, liệu Lệ Hữu Tuấn có ra lệnh bắt buộc gì cho nó không?

Cô không khỏi nghẹt thở rồi lại đuổi nó ra ngoài: “Em về nói với anh ta là chị không nhận đồ của anh ta tặng đâu!”

Hừi Anh nghĩ rằng tặng cô một đóa hoa là có thể cho qua chuyện anh hung hăng bắt nạt cô cả một đêm sao?

Đừng có mơi Bát Tử chạy tới cuộn tròn vòng quanh chân cô, hai móng vuốt của nó cắm vào ống quần của cô.

Dáng vẻ lưu manh của nó như đang muốn Tô Kim Thư phải nhận hoa, nếu hôm nay cô không nhận thì nó sẽ không đi.

“Bây giờ chị nói cho em nghe nhé, cha em là người xấu xa,chị không so đo với em nữa. Nhưng chuyện của người lớn trẻ con các em không hiểu, em không được tham gia vào, có hiểu không?”

Bát Tử nghiêng đầu nhìn Tô Kim Thư.

Nó biết cha nó đã “ăn thịt” người phụ nữ này. Nhưng đó là bởi vì cha thích nên mới ăn cô! Suy cho cùng thì năm nào nó cũng có một khoảng thời gian nhớ nhung đến những con chó khác như vậy mà!