Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 45: Anh biết chuyện hôm đó rồi!

Lệ Hữu Tuấn?

Chính là tổng giám đốc Lệ Hữu Tuấn tập đoàn Lệ Thiên tay mây lật tay mưa kia?

Phải biết bệnh viện trung tâm này chính là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Lệ Thiên.

Chuyện này sao có thể?

Nhìn thấy sắc mặt hai người trưởng khoa Đàm và giám đốc Phó nháy mắt trắng bệch, giám đốc Lưu cũng hận muốn gϊếŧ người Hai tên khốn kiếp này gan cũng quá lớn, ai cũng dám chọc.

“Xem ra những năm này Lệ Thiên quản lý bệnh viện trung tâm quá lỏng lẻo. Mèo chó gì cũng thể làm trưởng khoa, làm giám đốc?”

Lệ Hữu Tuấn dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, lạnh lùng phun ra một câu.

Giám đốc Lưu quay đầu, căm hận nhìn chăm chẵm trưởng khoa Đàm bọn họ một cái: “Mấy người còn không mau nhận sai”

“Tôi tôi…”

Trưởng khoa Đàm bọn họ sợ hãi, tôi nửa ngày cũng không thể nói ra một câu đầy đủ Ai không biết tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thiên có tiếng hung ác tàn bạo, không nể tình.

Rơi vào trong tay anh, không chết cũng tàn phế.

Lệ Hữu Tuấn chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ: “Vừa rồi mấy ông nói tôi làm chuyện bậy bạ với Tô Kim Thư trong văn phòng?”

“Không có, không có, không phải.

Trưởng khoa Đàm sợ hãi, ngồi sập xuống liề mạng lắc đầu: “Miệng tôi bẩn, tôi nói bậy đó”

“Vậy ông nói thử xem, vừa nấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lệ Hữu Tuấn trừng ông ta một cái: “Nói rõ ràng, sai một chữ nhổ một cái răng.”

“Tôi nói, tôi nói” Trưởng khoa Đàm sợ hãi đến trợn trừng mắt: “Tôi… Tôi đang mượn cơ hội chơi quy tắc ngầm với Tô Kim Thư, làm người thứ ba của tôi thì mới cho cô ta thăng chức”

Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh lẽo, ánh mắt giống như muốn gϊếŧ người.

Trưởng khoa Đàm vụt một tiếng quỳ xuống đất, xém chút liều mạng dập đầu “Thật xin lỗi, bác sĩ Tô, tôi không nên có ý nghĩ xấu với cô, không nên sau khi bị cô từ chối còn muốn dùng quyền lực, cầu xin cô và cậu Tuấn tha thứ, bỏ qua cho tôi”

Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn ông ta: “Bỏ qua cho ông? Sau đó để ông tiếp tục gây họa cho những người khác trong bệnh viện?”

Lệ Hữu Tuấn liếc Tô Kim Thư một chút, sau đó nhìn về phía giám đốc Lưu: “Giám đốc Lưu, bệnh viện do ông quản lý, ông tính xử lý thế nào?”

Giám đốc Lưu lau mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Giám đốc Phó, ông không phân đúng sai, dung túng cháu mình hoành hành ngang ngược trong bệnh viện, từ hôm nay trở đi, ông bị đuổi. Về phần anh, trưởng khoa Đàm… cũng bị đuổi?”

Câu nói cuối cùng, giám đốc Lưu nhìn chẳm chăm Lệ Hữu Tuấn, dùng giọng điệu hỏi thăm cẩn thận từng li từng tí nói.

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng mở miệng: “Bệnh viện đương nhiên không thể giữ lại loại sâu mọt này”

“Vậy thì lập tức đuổi việc” Giám đốc Lưu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lệ Hữu Tuấn lập tức nói tiếp: “Nhưng ông ta hoành hành ngang ngược nhiều năm ở bệnh viện, ức hϊếp phái nữ, thậm chí còn đùa giốn lưu mạnh, đây chính là án hình sự.”

Giám đốc Lưu là người thông minh cỡ nào?

Nghe xong lời này lập tức liền hiểu rõ nên làm thế nào: “Bảo vệ, lập tức đưa ông ta đến cục cảnh sát.”

“Đừng, đừng! Chú, cứu con, con sai rồi, sau này cũng không dám nữa, cầu xin chú”

Trưởng khoa Đàm điên cuồng sợ hãi.

Thật ra bị đuổi thậm chí tới cục cảnh sát cũng không sao.

Nhưng vấn đề là phải xem bị ai đưa vào.

Thủ đoạn của Lệ Hữu Tuấn thế nào?

Bị anh đưa tới cục cảnh sát, chỉ sợ đáy nhà tù cũng phải ngồi lọt.

Trưởng khoa Đàm quỳ xuống bên chân Lệ Hữu Tuấn, không dám nắm ống quần anh, chỉ có thế liều mạng dập đầu: “Cậu Tuấn, tôi biết sai rồi. Xin anh, xin anh tha cho tôi lần này đi”

Mí mắt Lệ Hữu Tuấn cũng không nâng: “Ông cầu nhầm người rồi”

Nháy mắt Trưởng khoa Đàm hoàn hồn, vội vàng quỳ trước mặt Tô Kim Thư: “Kim Thư, bác sĩ Tô, cầu xin cô, lần này tôi nhất thời hồ đồ, sau này cũng không dám nữa.

Cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này hoàn toàn thay đổi, làm người thật tốt.”

Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn ông ta: “Biết cái gì gọi là báo ứng đời này không?”

Trưởng khoa Đàm sững sờ.

“Xin tôi tha thứ? Có lẽ ông nên tới tòa án cầu xin những người phụ nữ bị ông sỉ nhục mấy năm nay xem thử họ có bãng lòng tha thứ cho ông không?”

Tô Kim Thư lạnh lùng ném lại câu này rồi đứng dậy đi ra ngoài Lệ Hữu Tuấn đứng lên đi theo, dùng ánh mắt ra hiệu tiến lên xử lý.

Tô Kim Thư đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, thật lâu mới khiến cho mình tỉnh táo lại.

Đêm điên cuồng hôm đó, Lệ Hữu Tuấn mang đến cho cô quá nhiều bóng tối.

Đến mức lúc trưởng khoa Đàm vừa rồi có ý đồ tới gần cô, cô liền toàn thân run rẩy muốn Rõ ràng hôm đó Lệ Hữu Tuấn cũng chạm vào cô như vậy, cô trừ sợ hãi ra, nhưng không có cảm giác buồn nôn đó.

Thậm chí lúc Lệ Hữu Tuấn xuất hiện, lúc bảo cô đừng sợ, cô xém chút không khống chế nổi nhào vào trong lòng anh.

May thay, may thay anh kịp thời xuất hiện.

Thở phào nhẹ nhõm thật lâu, Tô Kim Thư đang chuẩn bị quay người ra ngoài.

Đột nhiên sau một hơi ấm phả tới.

Có người!

“Ai?”

Tô Kim Thư quay người lại, tiến vào một vòng tay ấm áp.

Ngẩng đầu lên, là Lệ Hữu Tuấn.

“Anh, anh vào làm gì? Nơi này… Nơi này..”

Đây là nhà vệ sinh nữ.

Da mặt người đàn ông này có phải quá dày không?

“Tôi biết đây là nhà vệ sinh nữ” Lệ Hữu lầu nhìn cô.

Tuấn kiêu ngạo cúi Mặt phấn má đào.

Dưới cổ áo bị kéo lỏng lẻo, ẩn hiện có vết tích màu đỏ tím mập mờ.

Ánh mắt tối sầm lại, giọng nói âm u: “Dáng vẻ giống hệt tiểu hồ ly, trêu hoa ghẹo.

nguyệt khắp nơi, có phải nên giấu đi mới được không?”

Tô Kim Thư rất bối rối, có hơi không nghe rõ: “Hả?”

“Còn nhớ rõ lần trước tôi đã nói ở bệnh viện không?”

“Câu nào?”

“Tôi nói nếu em dám gạt tôi thì có hậu quả gì..” Anh nhắc nhở.

Lỗ tai Tô Kim Thư nháy mắt đỏ lên.

Trong toilet vang vọng giọng nói không bị trói buộc của người đàn ông đó: “Nếu nói dối một chữ thì lập tức ném em tới phòng bệnh, hung hăng…

Cô vội hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh “Không hiểu anh đang nói gì, anh tránh ra, tôi muốn ra ngoài.”

Tô Kim Thư không đẩy được anh, tức đến thở hổn hển.

Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn giật một cái, vậy mà ra tay bắt đầu mở nút áo.

Tô Kim Thư sợ hãi: “Lệ Hữu Tuấn, anh muốn làm gì?”

Tên khốn kiếp này, sẽ không phải muốn ở đây…

Lệ Hữu Tuấn nở nụ cười, tháo ba cái nút áo.

Nhẹ nhàng kéo một cái, thình lình lộ ra vết thương trên vai từng bị cắn “Còn có một dấu bị mèo cào, muốn xem không?”

Tô Kim Thư chỉ cảm thấy đỉnh đầu muốn bốc khói, điên cuồng ngụy biện: “Anh rốt cuộc đang nói gì?”

“Ngủ cả đêm mà không nhớ gì à. Bác sĩ Tô cứ chữa bệnh cho bệnh nhân như vậy sao?”

Tô Kim Thư gấp đến nỗi muốn khóc.

Tên khốn kiếp này, sao anh biết?

Dường như nhìn thấu sự hoài nghỉ của cô, Lệ Hữu Tuấn có lòng giải thích: “Miệng của bọn họ rất kín, nhưng vết tích trên người thì không thế che giấu. Đem máy giám sát tới thì cái gì cũng rõ. Tô Kim Thư, em thật to gán, dám gạt tôi? Hả?”

Tô Kim Thư cắn chặt môi.

Tên khốn kiếp này biết cả Nhưng anh vốn cũng không biết cô bị anh xem là thuốc giải mà bị anh ức hϊếp đến thê thảm.

“Anh đang nói gì, tôi vốn không hiểu, anh tránh ra cho tôi” Tô Kim Thư hét xong câu này, không biết sức lực từ đâu ra, đẩy anh ra bỏ chạy.