“Này, Hoa Đông, cậu còn đang làm cái gì thế, tôi sắp được pentakill rồi, trợ giúp trợ giúp!” Thẩm Tư Huy kéo điện thoại của mình lại la hét.
Người đàn ông trẻ được gọi là Hoa Đông đẩy gọng kính vàng trên khuôn mặt, lấy điện thoại di động của Thẩm Tư Huy xuống: “Không chơi nữa.”
Thẩm Tư Huy ngay lập tức quay lại: “Cậu đang làm gì vậy? Chơi Liên Quân có thể chuyên nghiệp một chút được không?”
“1: top ba trong danh sách tin tặc thế giới, câu muốn xếp hạng thứ mấy tôi đều giúp cậu được. Bây giờ tôi có một câu hỏi quan trọng hơn cho cậu, Tô Kim Thư là ai?”
“Tô Kim Thư đương nhiên là … tại sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Anh hai vừa gọi đến, nói rằng nếu tôi không thể tìm thấy vị trí của cô ấy trong vòng mười phút, sẽ để công ty hacker của tôi phá sản?”
“Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với cô ấy, đừng nói rằng công ty hack của cậu ït bại đến cậu cũng chuẩn bị đầu thai là vừa.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Người phụ nữ đó là chị dâu tương lai của chúng ta đói”
“Bang!”
Hoa Đông chân trượt, cả người té xuống sàn nhà.
“Cái gì, chị dâu?” Cậu ta đứng dậy chỉnh kính: “Nói với anh hai, không cần mười phút, năm phút thôi tôi sẽ tìm ra được chị dâu!”
Chiếc Rolls-Royce đen chạy quanh dòng xe.
Lệ Hữu Tuấn vừa có tin tức từ Lục Anh Khoa.
Sau khi Tô Kim Thư trở về bệnh viện vào buổi sáng, sau hơn bốn mươi phút ở đó, cô đã đi về hướng sân bay.
Tại sao đi đến sân bay?
Lệ Hữu Tuấn, anh đạp mạnh chân ga, gáp gáp làm rõ sự thật.
“Reng, reng..”
Điện thoại reo lên lần nữa.
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn qua, đó là điện thoại của Thẩm Tư Huy.
Ngón tay ấn nhẹ một chút, kết nối bluetooth.
“Anh hai, có kết quả từ chỗ Hoa Đông rồi.
Nhưng… hãy chuẩn bị tinh thần!”
Khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn trầm xuống, giọng anh như sương giá: “Bớt phí lời!”
Thẩm Tư Huy ngần ngại lướt qua màn hình khổng lồ trên tường, đầu ngón tay của Hoa Đông lạch cạch trên bàn phím, nhanh chóng khóa một khu vực nhỏ.
“Hoa Đông đã xâm nhập vào skynet, xác định được tín hiệu điện thoại di động của bác sĩ Tô, và xác định nó nằm trong một biệt thự ở ngoại ô phía tây. Biệt thự đó có trong danh sách đen của skynet, được đăng ký bởi Vương Tiến Phát ..”
Thẩm Tư Huy nói tới đây, không dám tiếp tục nói nữa.
Ở thành phố Ninh Lâm, cái tên Vương Tiến Phát không ai không biết.
Tuy nhiên, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà bởi vì ông ta là một kẻ lừa gạt và hôi hám.
Mối quan tâm lớn nhất của ông ta là phụ nữ, và đặc biệt thích phụ nữ xinh đẹp.
Biệt thự đó nằm trong danh sách đen của skynet chỉ vì vài năm trước, sau khi vài phụ nữ tham gia bữa tiệc của ông ta, thì họ bị đưa thẳng vào ICU.
Nghe nói rằng khi họ được đưa vào trong, nhìn rất thê thảm.
Không còn khả năng sinh sản, bị liệt nửa người dạng nhẹ.
Một trong số đó thậm chí còn có ruột bị chảy ra và phải sống đời sống thực vật.
Tô Kim Thư rơi vào tay Vương Tiến Phát, hậu quả … thật không thể tưởng tượng nổi!
Đó là những điều mà Lệ Hữu Tuấn cũng biết.
Không cần tới Thẩm Tư Huy nói, anh đập điện thoại di động của mình vào một bên.
Phanh gấp một cái, xoay bánh lái, đẩy ga hết cỡ.
* Biệt thự ngoại ô thành phố.
Phòng trên tầng thứ hai, Tô Kim Thư bị người đàn ông đã khống chế không thể nhúc nhích được.
“Hu Hu…
Cô đang vật lộn.
Nhưng cô không phải là đối thủ của.
Vương Tiến Phát.
Hàm dưới bị kẹp, miệng buộc phải mở ra.
“Con khốn, dám động vào tôi à? Tôi muốn cô sống không bằng chết. Tất cả các người vào đây, giữ chân cô ta. Tới chỗ của tôi rồi, không phải đều là bán thân sao? Chờ lát nữa tôi làm cho cô sung sướиɠ rồi, xem cô.
còn diễn được nữa không!”
Âm nhạc đó bị tắt vì Vương Tiến Phát thích nghe tiếng thét kinh hoàng của phụ nữ vì sợ hãi Khuôn mặt Tô Kim Thư trắng bệch, sợ hãi trốn trong góc.
Vương Tiến Phát cười rất đê tiện: “Con nhỏ này dù sao cũng bị chuốc thuốc rồi, đợi sau khi tao sung sướиɠ rồi thì sẽ cho tụi bây!”
Sau khi gầm gừ câu đó xong, ông ta vồ lấy cô.
“Đừng!”
Tô Kim Thư đã bị cầm chân, không thể cử động, chỉ có thể hét lên và nhắm mắt trong tuyệt vọng.
“Bang!”
Đột nhiên có một tiếng động lớn ở tầng dưới, giống như tiếng cửa bị đạp từ bên ngoài “Tổng giám đốc Vương, có cần xuống đó xem không?”
Một số người không yên tâm mở miệng “Xem cái đầu mày, tao đang hưng phấn, thiên vương lão tổ đến tao cũng không sợ!”
Vương Tiến Phát vẫy tay kiêu ngạo, nắm lấy quần áo của Tô Kim Thư, kéo mạnh Ngay lập tức nút ngực đứt tung, lộ ra một làn da lớn màu trắng.
“Người đẹp nhỏ, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt!”
Nhìn thấy Vương Tiến Phát sắp đè lên Tô Kim Thư, đột nhiên cửa phòng bị mở ra bởi một cú đá từ bên ngoài.
Mọi người trong phòng sợ hãi, vội vàng nhìn qua.
Vừa nhìn qua lập tức ngớ người.
Chỉ thấy một tá người đàn ông với kính râm và bộ đồ đen, trông giống như vệ sĩ xông vào và nhanh chóng đến hiện trường.
Đây đều là những người đàn ông rất to lớn, không giống như là những vệ sĩ bình thường.
Thay vào đó, nó giống như những chiến binh đã đổ máu chiến đấu trên chiến trường, với hơi thở đầy sát khí.
Những người trong phòng đều sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này.
Vương Tiến Phát quen thói kiêu ngạo, nhìn thấy cảnh này, tức giận gầm lên: “Tên thối tha nào chán sống, dám phá hoại chuyện tốt của tao!”
Giọng nói của ông ta vừa mới dứt thì có tiếng bước chân lặng lẽ bước tới từ cửa.
Giây sau, một hình dáng to lớn xuất hiện ở cửa.
Tô Kim Thư nhìn lên một cách vô thức.
Tầm nhìn của cô hơi mờ nhạt vì tác dụng của thuốc và rượu.
Nhưng dù có mờ nhạt như thế nào cũng cảm thấy có một chút quen thuộc?
Cho đến khi..
Anh đi thẳng tới trước mặt cô.
Giống như tu la từ địa ngục, khiến cho.
lòng người kinh sợ.
Lệ Hữu Tuấn?
Sao lại là anh ta?
Tại sao … trông anh ta có vẻ rất tức giận?
Tô Kim Thư sởn gai ốc, mở miệng nói: “Lệ, Lệ… “
“Im lặng!”
Lệ Hữu Tuấn quở trách lạnh lùng.
Đôi mắt ma quỷ đang nhìn vào cô.
Cô mặc bộ đồ gợϊ ȶìиᏂ, mặt phải sưng lên và có vài vết ngón tay.
Đôi chân dài lộ ra, bộ đồ vốn đã thiếu vải, vai lộ ra một nửa Một bàn tay lạnh cóng chạm nhẹ vào khuôn mặt sưng của cô, Tô Kim Thư run rẩy trong sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt Lệ Hữu.
Tuấn lạnh đến cực độ: “Là do ai làm?”
Tô Kim Thư muốn mở miệng, nhưng bây giờ toàn bộ người cô đang run rẩy, không thể nói nổi một lời.
Bên kia Vương Tiến Phát vội vàng lao đến, hét vào anh: “Là tao làm, có chuyện gì?
Con điếm đó dám dùng dao đâm tao, đánh nó như vậy đã là nhẹ nhàng rồi. Tao không chỉ đánh bại cô ta, còn phải chơi cô ta, rồi phải để cho người khác chơi cô ta! Mày là ai, dám chạy đến chỗ tao ngông cuồng, không muốn sống à? Có tin tao gϊếŧ mày hay không?”