Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 7: Quý nhân kinh thành (nhất)

Mặc Tử đi vào sân lớn của phòng bếp.

Ngoại trừ viện của mẹ con Trương thị cùng Cầu Tam nương có riêng phòng bếp nhỏ thì hơn trăm miệng ăn lớn nhỏ của Cầu gia toàn bộ đều ở nơi này, tình trạng bận rộn từ xa cũng có thể trông thấy được. Trong viện này lớn nhất là Lưu mụ mụ, phục dịch ở Cầu thị hơn ba mươi năm nay, tổ tiên từng phục vụ tại ngự thiện phòng trong hoàng cung. Lưu mụ mụ tuy rằng trung thành với đại phu nhân đã qua đời, cũng chính là mẹ đẻ của Cầu Tam nương nhưng lại có hiềm khích với Trương thị, có điều tay nghề nấu nướng khéo léo không ai thay thế được, cho nên Trương thị không thể làm gì khác ngoài việc nén giận.

Lưu mụ mụ độc thân cả đời nhận Bạch Hà không cha không mẹ làm con gái, đem một thân trù nghệ cả đời truyền cho nàng. Mà tâm tính Bạch Hà thiện lương cũng hiếu thuận với Lưu mụ mụ như mẹ ruột. Nay, tay nghề của Bạch Hà đã tương xứng với Lưu mụ mụ , nhưng nàng hễ có thời gian rảnh rỗi lại tới đây. Nói là học nghệ, thật ra là phụ giúp lão nhân gia hơn năm mươi tuổi mà thôi.

Không cần đến phòng bếp, Mặc Tử đã nhìn thấy Bạch Hà ở cạnh giếng bận rộn rửa thức ăn.

“Cho là ngươi đến đây để học nấu món mỹ vị gì, cuối cùng là đến làm công việc của tiểu nha đầu. Khi trở về nói cho Lục Cúc, nhất định nàng sẽ nói, ngươi ở đây rửa rau không bằng thay nàng về trông cửa.”

Bạch Hà ngẩng đầu, ánh sáng rọi vào trong chậu nước chiếu lên mặt nàng như dát bạc, ngũ quan ôn nhu dễ nhìn lại mang cá tính riêng. Lệch bên miệng có một nốt ruồi đen nhỏ, cười rộ lên đến xinh đẹp.

“Mặc Tử? Ngươi đến đây ai sẽ hầu hạ cô nương?” Bạch Hà cũng là một người toàn tâm toàn ý vì Cầu Tam nương.

Có được những nha hoàn trung thành và tận tâm như thế, Cầu Tam nương có thể nói là rất may mắn. Có điều là Mặc Tử không đem chính mình tính vào trong. Nàng nhiều nhất cũng chỉ tính là làm công cho Cầu Tam nương mà thôi, trông vào tiền lương hàng tháng để bày tỏ thái độ làm việc, vâng chịu cũng chỉ là đạo đức nghề nghiệp.

“Cô nương gọi Lục Cúc vào hầu hạ, bảo ta tới tìm ngươi trở về.” Mặc Tử trả lời ổn thoả.

“Ừ.” Bạch Hà không hỏi chuyện gì, nhanh nhẹn vớt rau vào trong rổ mây, hai tay chà sát vào váy trắng trên người, ôm lấy rổ, vừa đi vào bên trong vừa nói, “Ngươi chờ ta một lát.”

“Ta ở bên ngoài viện chờ ngươi.” Mặc Tử ngại người ở đây nhiều.

Bạch Hà vào trong phòng bếp thì buông rổ ra, bắc xuống một nồi canh bằng sứ trắng vừa nấu xong, lấy thêm một chiếc bát bằng gốm in hình hoa lan, rồi đặt tất cả vào mâm gỗ đào bưng ra ngoài, đến phòng nghĩa mẫu nàng.

Lưu mụ mụ hai ngày hôm nay trong người không thoải mái, phải nghỉ ngơi ở trong phòng.

“Nghĩa mẫu, con chưng một chén canh suông cá diếc, người mau tranh thủ uống lúc còn nóng. Cô nương cho gọi, con phải đi trước. Vốn muốn giúp người một chút, cô nương lại cho truyền bốn nha đầu chúng ta.” Bạch Hà đổ canh ra bát, thổi cho bớt nóng rồi đưa cho nghĩa mẫu đang nửa nằm, “Đợi yến tiệc tan, con sẽ nói với cô nương một tiếng, lại tới chiếu cố người.”

“Nằm đã hai ngày, ta tốt hơn nhiều rồi.” Canh cá ngon, tài nấu nướng của khuê nữ đúng là đã lô hỏa thuần thanh*, Lưu mụ mụ vui mừng, “Con lo việc của mình đi, tận tâm chiếu cố Tam Cô nương, không cần để ý đến ta.”

*Lô hoả thuần thanh: dày công tôi luyện, chỉ những việc đã làm thành thục, đạt được kết quả xứng đáng.

Bạch Hà lại múc tiếp một chén canh nữa, đặt ở trong tay Lưu mụ mụ, “Canh cá bổ thân, bệnh sẽ đi rất nhanh, người phải uống hết, không được thừa một giọt.” Đối với nghĩa mẫu, người trầm ổn như nàng, cũng lộ ra nét đáng yêu của nữ tử.

“Được, được.” Lưu mụ mụ sao có thể không đáp ứng.

“Con đi một chút sẽ trở lại.” Bạch Hà ra khỏi phòng, gọi một tiểu nha đầu đến, tỉ mỉ dặn dò, bấy giờ mới thoáng yên tâm.

Đem theo hộp đựng thức ăn ba tầng ra khỏi phòng bếp, Bạch Hà lại không thấy bóng dáng của Mặc Tử. Nghĩ nàng không thể vô duyên vô cớ đi trước, Bạch Hà liền đi xung quanh tìm kiếm. Quả nhiên, ở dưới một chân tường yên tĩnh, thấy Mặc Tử đang ngồi ở bên bồn hoa, bên cạnh còn có một tiểu nha đầu tám chín tuổi đang kề tai nàng nói nhỏ.

Bạch Hà vốn định đi đến, lại phát hiện tiểu nha đầu kia là Tiểu Hoa – cháu gái của An mụ mụ, vì thế liền đứng ở tại chỗ.

Không biết Mặc Tử dùng cái biện pháp lôi kéo gì, tiểu nha đầu này thường đến thông báo tin tức của chủ viện bên kia cho nàng.

Lúc trước khi Mặc Tử nhắc tới chuyện này với cô nương, Bạch Hà không để ý lắm, cảm thấy một tiểu nha đầu có thể có lợi gì.

Mặc Tử lại nói, bà ngoại của Tiểu Hoa chính là tâm phúc của mẹ con Trương thị, cha mẹ cũng quản lý nhiều chuyện trong phủ, nàng lại là một đứa bé gái tám chín tuổi, tuỳ tiện chơi đùa ở chỗ nào, cũng có ai lưu tâm?

Lúc này, Tiểu Hoa nói xong, ánh mắt đen lúng liếng nhìn Mặc Tử, vươn bàn tay nhỏ bé.

Mặc Tử từ trong tay áo lấy ra vật gì đó, đặt ở trong lòng bàn tay của Tiểu Hoa.

Bạch Hà đang tò mò xem đó là cái gì, đã thấy vật kia đột nhiên bay lên. Dưới ánh mặt trời, một con bướm đen, vỗ hai cánh xinh đẹp. Không ngờ trong tay áo Mặc Tử lại có thể dấu một vật còn sống, chăm chú nhìn lại, con bướm đã đậu trên tay Tiểu Hoa. Giống như vừa rồi nàng thấy, chỉ là ảo giác.

Tiểu Hoa reo lên một tiếng, hai tay nhẹ nhàng nâng con bướm lên, chóp mũi dường như dán vào.

Sau đó, Mặc Tử nói gì đó.

Tiểu Hoa liên tục gật đầu, đem con bướm thật cẩn thận thu vào trong tay áo, hoạt bát chạy đi.

Mặc Tử đứng lên, vừa nâng mắt lại thấy Bạch Hà chuyên chú đến xuất thần, hơi hơi nhíu mi. Tiểu hài tử ngây thơ, sẽ không từ một con bướm biết động đậy nghĩ đến những chuyện phức tạp, nhưng nàng lại không muốn để cho những người khác nhìn thấy.

“Thế nào?” Sau khi hạ quyết tâm, đến gần Bạch Hà, Mặc Tử hỏi.

Bạch Hà túm lấy ống tay áo của Mặc Tử, nâng lên ngó vào bên trong xem xét, “Để ta coi xem, trong tay áo của ngươi còn dấu cái gì nữa? Thỏ nhỏ? Chim nhỏ? Cư nhiên có thể lấy từ trong ống tay áo ra một con bướm sống sờ sờ.”

Tâm lý cảnh giác của Mặc Tử với Bạch Hà thả lỏng, nàng khẽ cười, mở rộng tay áo, “Được rồi. Ngày mai, ta sẽ đi tìm bắt thỏ nhỏ chim nhỏ, cất vào trong ống tay áo ngươi, để xem ngươi hoa chân múa tay vui sướиɠ thế nào.”

“Chính mắt ta nhìn thấy ngươi từ trong ống tay áo lấy ra một con bướm, cánh còn mở ra.” Ánh mắt Bạch Hà như mê mẩn.

“Hai mảnh gỗ mỏng kẹp lại với nhau, vẽ màu sắc bộ dạng của cánh bướm lên trên, để dỗ Tiểu Hoa chơi đùa. Ngươi đứng ở xa, mới nhìn ra thành con bướm thật.” Mặc Tử nói đơn giản qua loa. Thật ra, nàng dùng gỗ sam gọt thành miếng gỗ mỏng, áp dụng phương pháp hiện đại, hơn nữa lợi dụng nguyên lý kéo trục tâm, khiến mô hình con bướm khi gặp gió thì nhẹ nhàng giương cánh.

“Dùng gỗ làm?” Bạch Hà nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, nhớ lại chính mình quả thật đứng xa, nên tưởng là bướm thật cũng hợp tình hợp lý, “Thì ra ngươi không chỉ giỏi đẽo gọt mà còn biết tô vẽ nữa.”

“Cái kia chỉ gọi là tô màu, đâu cần kĩ thuật vẽ tranh? Kĩ thuật thêu tranh của Lục Cúc mới đáng khen ngợi. Lần trước nàng thêu con bướm ở trên khăn, lại đem bướm thật dẫn tới.” Độ linh hoạt tay trái của Mặc Tử ngày một tăng tiến, mỗi lần làm những đồ vật nhỏ bé từ gỗ mục rất giống thật, ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc với hiệu quả đạt được. Nếu cả đời này chờ đợi buôn bán tơ lụa vải vóc, trà gạo bên người Cầu Tam nương, giống như lời nói lúc trước, hẳn là không được trọng dụng. Cũng không biết vì sao, nàng lại thở phảo một cách tự nhiên.

Hiện tại, không coi là tốt nhất. Cả nhà lục đυ.c với nhau, tính kế với nhau, ruột thịt cũng chẳng phân biệt được âm thầm phân cao thấp. Nguyên nhân cũng vì nam chủ nhân hành vi phóng đãng, trong phủ không còn nhiều nô tỳ đứng đắn, hùa theo nếp sống ấy, người người cạnh tranh lẫn nhau. Khiến cho Mặc Tử không thể không vắt hết óc để cho mình trở nên nhạt nhoà, bất kỳ việc gì cũng không cạy mạnh để làm, tránh đi những con mắt độc ác cay nghiệt. Cũng may, có Cầu Tam nương. Vị chủ tử này bị vây ở giữa sóng gió của Cầu gia, hấp dẫn toàn bộ bụng dạ cùng ánh mắt khó lường, cho nên Mặc Tử nàng có thể trải nghiệm thực tiễn lí luận nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

“Đúng vậy. Cô nương khen nàng, nàng càng có thể thêu ra những bức đẹp hơn.” Bạch Hà gọi Mặc Tử đang đi vòng vo mà chưa phát hiện, “Cô nương bảo ta trở về là vì yến tiệc đêm nay sao? Phòng bếp bận tối mày tối mặt. Nghĩa mẫu ta đang bệnh, lại còn muốn nàng tự thân xuống bếp. Có một bàn toàn bộ đều là thức ăn chay, ngoại trừ nghĩa mẫu, còn ai có thể làm được?”

Trong lòng Mặc Tử khẽ động: quý nhân trên kinh thành kia chỉ ăn thức ăn chay?