Rốt cuộc mấy ngày tới, ta cũng không nhìn thấy vị bạch diện trụ trì nọ.
Còn tưởng quận chúa sẽ qua lại các loại ngoài sáng trong tối với hắn, cuối cùng là ta đã nghĩ nhiều. Một vị quận chúa hồ ly lại nhìn như đã hoàn toàn hoàn lương vậy, còn thành thật ngồi ngay ngắn ở đó tụng kinh văn. Tay trái nhẹ nhàng nhϊếp xâu chuỗi phật, tay phải gõ mõ gỗ, mặt mũi thành kính động tác cẩn dực, theo đúng quy củ, không xíu nào là buông thả.
Ta khá là ngoài ý muốn. Thật ra nội tâm ta lại ngược lại, lại hy vọng nàng sẽ có tình lang mấy loại chuyện như vậy, ta cũng không tin lúc đó Đại Phương vẫn còn theo sát hai người...
Lúc quận chúa tĩnh tọa niệm kinh, ta và Đại Phương liền ở bên phục vụ. Vào lúc này đã sắp đến buổi trưa, thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang vọng trong thiền phòng, giống như tiếng suối chảy róc rách vậy, một loại âm thanh khá thanh thúy, quả thật rất dễ nghe.
Thêm một nén hương trôi qua, tiếng ve kêu thưa thớt ngoài sân cũng dần dần nổi lên từng trận, bóng mát cây to cũng đã dời đi một chút, bất giác ánh nắng ngoài sân lóa lên chiếu vào. Nữ nhi ngồi trước tượng Phật buông mõ xuống, chắp tay nhắm mắt, trên người như phát ra ánh sáng, trong trẻo lạnh lùng đẹp tuyệt giống như tiên nữ ai cũng không thể khinh nhờn. Vẻ đẹp này của nàng hoàn toàn khác với nét yêu dị câu hồn lúc đầu ta gặp.
Cảm thấy rất đẹp mắt a làm sao đây! Ta nhìn bóng người cách đó không xa, lặng lẽ than thở trong lòng một câu: Quả là tiên nữ giáng trần a.
Người bên kia như có cảm ứng, bỗng quay đầu nhìn về phía ta. Khóe miệng nhàn nhạt câu lên, mắt phượng như có ánh sáng rạng rỡ luân chuyển, cả phòng cũng sáng lên. Trái tim ta bỗng đập nhanh một nhịp, lại thấy đôi môi anh đào khẽ mở, tỉnh bơ nhả ra mấy chữ.
"Bổn cung đói bụng rồi."
"..."
Nội tâm vừa xúc động của ta quả thật bị hỏng ở đâu rồi.
"Mang thức ăn vào đây cho quận chúa." Đại Phương nhắc nhở.
"Vâng."
Ta chỉ đành đứng dậy, men theo tấm màn ra ngoài, sau đó bưng canh ngọt đã được chuẩn bị sẵn tiến vào. Lúc này quận chúa đã gác xâu chuỗi một bên, rửa tay một phen ngồi vào bên bàn.
Ta mỉm cười bưng khay tới trước mặt, dâng lên bàn.
"Đây là bạc hà nãi lộ được chuẩn bị sáng nay."
Mở nắp hộp, bên trong lộ ra một cái chén sứ thanh hoa. Mảng kết bên trên đã tan, những ngón tay ngọc gác lên cái chén quý, bưng ra rồi đặt muỗng vào, ta mới thấp mi nói.
"Gần đây tuy tiết trời đã dịu đi, nhưng hôm nay bầu trời trong không mây, vẫn còn khá oi bức. Nô tỳ cố ý làm chén bạc hà nãi lộ này, không chỉ vì vị ngọt thanh mát, còn có công hiệu làm khơi thông giải nhiệt. Mời quận chúa phẩm định."
Quận chúa nghe thấy lời ta có hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Ngón tay ngọc nhấc muỗng, nhẹ nhàng khuấy đều trong chén, bên trong lớp sữa màu trắng liền lộ ra từng mảng xanh bích mượt mà, nhìn qua rất đẹp mắt. Nàng múc một muỗng nhỏ đưa vào miệng, sau đó chậm rãi nhai.
"Ừm... bạc hà hòa hợp đúng điệu với sữa dê, hương thuần thanh mát, rất có vị."
Một lúc lâu, thanh âm dễ nghe mới chậm rãi truyền tới. Ta ngước đầu lén nhìn, thấy trên gương mặt nàng thoáng qua nụ cười, tâm trạng dường như rất vui thích.
Haha, hết thảy đều đúng như ta dự liệu, Trải qua đoạn sống chung quan sát và dò xét của ta, ta biết bạc hà và sữa dê đều là món ưa thích của nàng, cho nên món canh ngọt này nhất định có thể làm nàng vui vẻ.
Trong lúc đang âm thầm đắc ý, quận chúa giống như tùy ý nói.
"Ngươi mang bạc hà theo trong phủ tới đây?"
Trong lòng ta có chút rét lạnh, trả lời.
"Sáng nay rãnh rỗi ta với Tiểu Lan ra ngoài tản bộ, nhìn thấy xa xa phía sau cánh rừng có mấy dãi bạc hà, chính là mùi thơm cứ lượn lờ quanh mũi, nên liền động tâm hái một chút mang về."
"Thì ra là vậy."
Nàng nhàn nhạt ứng tiếng, không nói gì thêm, cúi đầu từ từ hưởng dụng. Sau khi ăn xong nàng dùng trà xanh súc miệng, lại nói.
"Chén canh bạc hà nãi lộ của Đại Hoa, có thể sánh ngang món ăn tinh xảo. Lại dùng vào đúng thời điểm, rất hợp tâm ý."
Dù thanh sắc nàng bình luận lời này là rất vô vị, nhưng quận chúa vẫn không ngừng khen ngợi, lần này xem ra nàng là rất hài lòng. Ta không khỏi sinh ra vài phần kiêu ngạo, trên mặt vẫn kính cẩn khiêm tốn nói.
"Chỉ cần quận chúa thích, nô tỳ không khỏi cảm thấy vinh hạnh."
Nàng thế nhưng nghiêng người tới, sâu kín nhìn ta, giọng điệu lập tức trở nên vài phần mập mờ.
"Cũng không biết có phải do hợp ý hay không, ta luôn cảm thấy ngươi rất có khả năng làm cho ta vui vẻ."
Vừa nói mắt phượng vừa khẽ híp, môi anh đào đỏ thẳm gần lại trong gang tấc chậm rãi thì thào.
"Đại Hoa lẽ nào tới vương phủ làm thị nữ... đã cố ý khổ công điều tra qua bổn cung một phen?"
Những lời này hiển nhiên mang ngụ ý khác. Ta liếc thấy đôi mắt nàng lạnh lùng sắc bén, liền giật mình, vội vàng cúi rạp người.
"Nô tỳ muôn vàn không dám."
"Nga? Nói như vậy là bổn cung tự mình đa tình rồi."
Nàng nhẹ giọng than thở, cỗ tiếc nuối thất vọng kia khó mà phân được thật hay giả, bên khóe miệng vẫn còn nhàn nhạt độ cong, xinh đẹp đủ để câu hồn đoạt phách. May mà ta không phải mấy tên nam nhân dễ dàng bị sắc đẹp mê luyến.
Ta giả vờ một bộ luống cuống.
"Nô tỳ sợ hãi."
"Ha, sợ ta như vậy, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi."
Nàng cười nhạo, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn ta thêm chốc lát, sau đó mới nâng người lên, một cỗ cảm giác áp bách cũng theo đó biến mất.
"Ngươi tận tâm phục dịch, nên thưởng mới đúng."
"Ừm... liền thưởng cho ngươi nghỉ ngơi nửa ngày. Nơi này không cần ngươi phục vụ, ra ngoài giải sầu đi, tránh cho quá mức phiền muộn." Nàng nói.
"..."
Đây là đang biến hình muốn đuổi ta đi sao? Luôn cảm thấy hôm nay quận chúa có điểm là lạ... ta âm thầm nghĩ ngợi. Thật ra bây giờ ta chỉ mong rời khỏi, nhưng trên mặt vẫn bày tỏ một chút từ chối trung thành.
"Nô tỳ phục vụ quận chúa không cảm thấy phiền muộn."
"Vậy sao, nhưng bổn cung cảm thấy buồn bực trong người."
Nàng nhanh nhẹn đứng dậy, lại nghiêng đầu nhìn ta, gương mặt hơi chăm chú, trở nên phá lệ nghiêm túc.
"Ngươi ra ngoài đi dạo một vòng đi, hoặc là cùng Tiểu Lan bọn họ xuống núi dạo chơi một lúc, sau đó... trở lại kể bổn cung nghe vài tin đồn thú vị."
Nhìn nàng giờ phút này tiên khí bức người, ta khẽ run —— quận chúa cao quý lạnh lùng xinh đẹp siêu cấp thoát tục lại mặt không đổi sắc yêu cầu thị nữ của nàng ra ngoài thu thập mấy mẫu chuyện cùng tin đồn thú vị đầu đường cuối phố về cho nàng? !
Trong đầu ta đột nhiên hiện lên hình ảnh nàng cô độc đứng trong một góc cung tiều tụy than phiền "Ai, bổn cung cũng muốn nghe mấy chuyện phiếm tán dóc của đám vương bà a", không nhịn được vui vẻ. Ta mỉm cười cúi đầu nói.
"Vâng, nô tỳ cáo lui."
"Ừm, đi đi."
Nàng khoát tay, quỳ trên bồ đoàn bắt đầu tiếp tục niệm kinh. Ta khom người thối lui ra cửa, nhìn lại một cái, không nhịn được lắc đầu. Con hồ ly này cũng thật có ý, không tín nhiệm ta, nhưng càng muốn giữ ta bên cạnh, sau đó khắp nơi dò xét chơi đùa, giống như đang chơi trò tỷ thí xem ai hơn ai vậy.
Ha, ngược lại ta muốn xem thử cuối cùng là ai thắng ai thua~
Ta không đi tìm bọn Tiểu Lan, mà nhân cơ hội này đi lang thang khắp nơi, để thông thuộc địa hình. Trải qua giờ tý dưới tàn cây cạnh một cái hồ, ta không nhịn được ngừng lại. Bèo bên dưới xanh biếc, có bảy tám con cẩm lý xinh đẹp đang nhàn nhã, nước ao trong suốt thậm chí ta có thể nhìn thấy chúng đang đung đưa cái đuôi, thỉnh thoảng còn lộ đầu ra khỏi mặt nước, vạch ra những đường gợn sóng lăn tăn, bình yên tự tại.
Bỗng ta có chút hâm mộ.
Giờ phút này, một cỗ phiền não dâng lên trong lòng, Kế hoạch khoảng thời gian ở lại chùa, ta vẫn chưa tìm ra được cơ hội động thủ với quận chúa, rồi còn phải nắm chắc thúc đẩy tác hợp cho Thiện Trung và Đại Phương, nhanh chóng dụ Đại Phương đi. Nhưng mà, không hề thuận lợi.
Lúc trước ta có giật dây Thiện Trung vài lần, ám chỉ khích lệ tìm cơ hội các loại, muốn hắn chủ động tích cực một chút, kết quả người kia lại xấu hổ không dám tới gặp, mặt đối mặt với Đại Phương, thật quá kinh sợ đi.
Bùn nát không đắp nổi tường, có điều ta cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Vì vậy những ngày qua ta thường giúp hắn tặng lễ vật, còn thỉnh thoảng trước mặt Đại Phương nhắc tới Hách Thiện Trung, gia tăng hảo cảm của nàng về hắn lên một chút. Vốn tưởng nhờ vào sắc đẹp sẵn có của Thiện Trung, sẽ dễ dàng làm cho Đại Phương xuân tâm rạo rực mới đúng, không ngờ nàng cơ bản không hề có chút bị tác động.
Hai... quả là bị đánh bại a. Quận chúa thì lúc lạnh lúc nóng khó đoán. Ngay cả Đại Phương cũng thanh tâm quả dục không có nhược điểm, lúc nào ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây. Ta oán niệm bứt một nhành cỏ, suy đi tính lại, ta bỗng lóe lên một ý nghĩ trong đầu.
Nhớ lại sáng hôm đó, lúc ta trước mặt Đại Phương tán dương Thiện Trung, phản ứng của nàng hình như có chút khác. Tại vì trước giờ nàng không hề phân biệt giữa biểu cảm vui buồn hờn giận trên gương mặt thế mà lại có một nét quái dị, cũng không phải là chán ghét, giống như đang suy nghĩ việc gì đó hơn. Sau đó mi mắt đông lại, mới bình giọng nói.
"Nếu ngươi muốn gặp hắn, liền đi đi. Quận chúa có ta hầu hạ rồi."
Lúc đó ta không để ý nhiều, bây giờ tỉ mỉ nhớ lại, cái nhẹ cau mày đó của nàng cùng giọng điệu không thể xét như là một sự không được tự nhiên, rõ ràng chính là hiểu lầm gì đó rồi a. Lẽ nào nàng cho rằng ta thích Thiện Trung, sau đó có chút... ghen tỵ?
Hình như là như vậy a!
Con người a, thường chỉ khi xuất hiện tình địch mới phát hiện tâm ý của mình, mới biết quý trọng. Trong sách đều viết như vậy. Vậy ta có cần hy sinh một chút, cố gắng đóng tròn vai nhân vật tốt? Chậc đúng rồi, cũng có thể xung tiểu vương gia làʍ t̠ìиɦ địch, cùng ta làm đá lót đường cho hai người họ đến với nhau mưh hahaha~
Nếu tương lai quận chúa biết đệ đệ mình cùng tâm phúc tranh đoạt một tên nam nhi sẽ có cảm tưởng thế nào đây...
Trong lòng ta đột nhiên sảng khoái, vượt qua cảm giác thất bại, lần nữa khôi phục trạng thái tràn đầy ý chí chiến đấu. Vì vậy ta cho nhành cỏ dại bị mình bứt vào trong áo, phủi phủi tay tiếp tục lắc lư. Tâm tình ta tốt lên, cảm thấy khí trời tứ phía đều phá lệ tươi mát.
Trời trong nắng ấm, cảnh trí trong chùa ưu mỹ. Dọc trên đường đi ta thuận tay ngắt vài đóa hoa đang trổ sắc, rẽ vào sân sau phía đông tự, mơ hồ nghe thấy bên ngoài bức tường truyền vào tiếng nói chuyện.
Ta ngừng bước, lắng tai cẩn thận nghe ngóng, lúc này quay đầu, lặng lẽ tiến lại gần nơi phát ra giọng nói. Bởi vì ta nghe thấy một giọng nói trong số đó chính là của bạch diện trụ trì.
"Văn Viễn, ngươi rốt cuộc lúc nào mới chịu theo ta? Lẽ nào ngươi còn hoài nghi tâm ý ta dành cho ngươi?"
Một đạo giọng nam khác tận lực đè thấp vang lên. Mắt ta sáng lên.
Đây là đang muốn bỏ trốn sao, nội dung quá ư là phong phú ta sắp không theo kịp rồi! Vị trụ trì trẻ tuổi được người kính ngưỡng ước mơ lại phạm vào thanh quy giới luật còn chuẩn bị ném Phật tổ qua một bên cùng tình lang có một cuộc sống yêu đương tốt đẹp? Nhưng mà, trụ trì cũng là nam nhân ah, làm sao có thể...
Vội vàng tỉnh táo lại, ta tìm một nơi ẩn nấp mà có thể rình coi được. Ai, thiệt là, không cẩn thận nghe được một chuyện không chịu được nga mưh haha~
Uây, sao ta lại có suy nghĩ như vậy.
Ta trốn vào lùm hoa rậm rạp cạnh cửa sổ, nhìn hai người nói chuyện qua khe hở. Từ góc độ của ta, có thể thấy rõ tướng mạo của họ, một người là bạch diện trụ trì không sai, người kia là một nam nhân cao lớn. Tên nam nhân này tục khí rất mạnh, mi tâm dữ dằn, giống như người trong giang hồ vậy, giờ phút này bộ dạng hắn đang rất thâm tình, cố chấp nắm lấy tay trụ trì, thấp giọng nói.
"Văn Viễn... trong lòng ta chỉ có một mình ngươi."
"Ta hiểu được tâm ý của ngươi." Trụ trì thấp mi nói.
Tên nam nhân nghe xong lộ ra vui mừng, cầm tay người trước mặt đặt lên ngực, nóng bỏng hỏi.
"Vậy ngươi có nguyện ý theo ra rời khỏi đây, cùng buông bỏ trói buộc của thế tục, kể từ đây nương tựa lẫn nhau mà sống?"
Những câu thoại đáng hổ thẹn! Ta trong sáng có chút không thể nghe nổi. Không ngờ bạch diện trụ trì lại là đoạn tụ, hơn nữa còn thích một tên nam nhân tục khí giống tiểu vương gia vậy! Nói như vậy Thiện Trung cũng có thể thích vương gia rồi!
Không không, ta đang nghĩ gì thế chứ, quả là tự làm rối loạn trận tuyến. Thiện Trung là của Đại Phương!
"Tần Thiên..."
Lúc này ta lại nghe đầu bên kia nói chuyện. Ta vội vàng tỉnh hồn, chỉ thấy trụ trì đã ngẩng đầu nhìn tên nam nhân, hồi lâu, khẽ thở dài, mi mắt ngậm khổ sở không biết phải làm sao, lại có vài phần thê mỹ.
"Rời khỏi đây, liền có thể bứt bỏ hết trói buộc sao, trói buộc chân chính giữa ta và ngươi, há là thế tục. Ngươi ta đều không buông được hết thảy, duyên chỉ đành cạn..."
"Không! Ta không cho phép ngươi nói như vậy!"
"Tần Thiên..."
"Tại sao lại do dự, ngươi rốt cuộc đang băn khoăn chuyện gì... Văn Viễn, ngươi còn muốn hành hạ ta tới bao giờ?"
Tên nam nhân có chút không khống chế được tâm trạng, lộ ra biểu cảm đau khổ. Cuối cùng vẫn không cam lòng, khổ sở cầu khẩn.
"Đi cùng ta, có được không."
Trụ trì rụt tay về, quyết tuyệt xoay người. Hồi lâu, thấp giọng nói.
"Đợi tóc ta dài tới hông, liền đi cùng ngươi."
Là lời từ chối tuyệt tình đả thương người nhất! Ta xém chút lộ ra biểu cảm dữ tợn. Khϊếp sợ nhìn về phía sau ót trụ trì phát sáng, lời này của hắn khác chi "ngươi đợi kiếp sau đi" chứ, đơn giản là ôn nhu đâm vào một dao a!
"Ngươi..."
Quả nhiên tên nam nhân bị lời nói hung hăng đả thương, lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng ảm đạm nói.
"Ngươi ác độc lắm!"
Gió nhẹ thổi xuyên qua tiểu viện, tiếng ve kêu cũng yên lặng, vị tăng nhân đứng thất thần sau hòn non bộ hồi lâu, cũng chậm rãi rời đi, về hướng ngược lại. Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở dài sâu lắng.
Hai... trong đầu nhồi thêm được vài câu chuyện ta cũng không nhịn được than thở. Thật ra trụ trì đâu vô tình đến vậy, chỉ oán chuyện trong thế gian, luôn là thân bất do kỷ.
Vừa xem xong một màn kịch hay si nam oán nam, ta đang muốn lùi ra khỏi rậm hoa, dư quang lại liếc thấy xa xa thoáng qua một bóng người. Dù khinh công đối phương rất nhanh gọn, nhưng vẫn để ta bắt được bóng lưng là của một nữ nhân. Là đội trưởng ám vệ Sở Linh trong Tấn vương phủ.
Thật ra trước đây ta đã lưu ý, chuyến đi này cũng có nàng âm thầm đi theo bảo vệ quận chúa. Có điều mấy ngày qua nàng luôn một mực ẩn nấp, không biết có phát giác ta có điểm khác thường nào không.
Ta thu hồi tầm mắt, cong môi.
Sáng nay thực ra ta đã nhìn thấy vài dấu chân quanh vườn bạc hà, mới đề nghị muốn hái bạc hà. Thừa dịp Tiểu Lan bọn họ không lưu ý, ta lén xem xét một lượt. Là dấu chân nam nhân, số lượng không ít, có mười người, đều có võ công. Bởi vì đất bùn trong rừng rất mềm, nếu là nữ nhân không thể lưu lại dấu chân sâu như vậy, huống hồ nam nhân cao lớn khỏe mạnh, nhưng mấy dấu chân kia đều lún xuống rất đều nhau, nhìn ra được là có bộ pháp.
Ta chú ý quanh những dấu chân vẫn còn lớp sương ướŧ áŧ, nhưng phần trung tâm lại khô ráo, nói vậy đêm qua bọn họ đã liền nấp ở đó, hẳn đã dừng lại thời gian rất lâu. Mấy chục người vẫn có thể tránh được đội cảnh vệ, tuyệt không đơn giản. Có thể nào là sát thủ đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Phong Diệp Tự cơ hồ ngăn cách với ngoại giới, bốn bề núi rừng bao bọc, tăng nhân trong chùa cũng không nhiều, cộng thêm thị vệ mà tam vương gia và quận chúa mang tới cùng lắm hơn ba trăm, một khi xảy ra chuyện gì, sẽ điều binh ở dịch trạm gần đó tới, qua lại cũng mất hai ngày. Mà hai ngày qua đều đổi đội tuần vệ của Tấn vương phủ luôn đề cao cảnh giác thành bọn thị vệ buông thả của tam vương gia, thích khách nếu lẻn vào lúc này, đánh úp bất ngờ, sẽ cực kỳ thuận lợi. Nếu như có thêm nội ứng...
Mí mắt trái ta bỗng giật giật vài cái. Ngẩng đầu nhìn về phương xa, phát hiện cách đây không lâu chân trời vẫn còn xanh biếc nay đã mây đen kéo đến đầy trời, âm u cả một khoảng, có vẻ trời sắp trút cơn mưa.
Ta luôn cảm giác thấy như sắp có chuyện xảy ra.