Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 19

“Cảnh tổng, mặt sếp bị ai cắn thế?”

————————-

Ánh sáng nóng bỏng toát ra từ chỗ sâu nhất trong con mắt Cảnh Nhất Thành, nội tâm vắng lặng đã lâu dường như sống lại, toàn thân phấn chấn.

Đối với người ở trong bóng tối mà nói, có một ngọn đèn chiếu sáng, sưởi ấm cho bản thân là một bù đắp quý giá, cho nên nửa đời trước của hắn đều dành cho việc bắt thật chặt lấy viên kẹo, muốn giữ lại chút ánh sáng.

Nhưng hắn không nghĩ tới, lúc tự mình lựa chọn buông tha ánh sáng, nhân sinh lại có được kinh hỉ lần thứ hai – hắn phát hiện một thứ còn quý giá hơn, tri kỷ.

Không cần chiếu sáng bản thân, cùng sống trong bóng tối, cùng thấu hiểu hắn, biết hắn, một đời khó cầu tri kỷ!

So với phơi bày dơ bẩn xấu xí của mình dưới ánh sáng, rồi lại từng bước học cách che giấu trong bóng tối, đương nhiên sẽ thoải mái hơn nếu đối phương hiểu biết mình, không cần giấu giếm nữa.

Cảnh Nhất Thành chưa bao giờ trông đợi có được tình cảm, ngay cả hy vọng với tình yêu đều đã biến mất gần hết khi bị An Nhu Vũ lạnh nhạt, hắn đã từng nghĩ buông tay An Nhu Vũ, mình sẽ lại ngã vào bóng tối, nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện, còn có một loại tình cảm đặc biệt có thể đồng hành cùng hắn.

Đáy lòng hắn chắc chắn đang vui mừng. Mừng vì hắn đã kịp giành được kho báu ngay mặt người khác trước khi bị phát hiện, hắn có cơ hội sở hữu, giấu kho báu đi.

Tiếc nuối duy nhất chính là, thời điểm phát hiện bị sai, hắn đã chọc giận người ấy.

Cảnh Nhất Thành bình tĩnh hai giây, trầm giọng nói: “Cậu trước tiên đừng kích động, chúng ta ngồi xuống nói chuyện bình thường một chút!”

Hứa Thừa Hạo ha ha: “Chúng ta không có gì để nói, anh thả tay ra cho tôi!”

Cảnh Nhất Thành: “Ít nhất chúng ta còn có thể hợp tác.”

Hứa Thừa Hạo: “Hợp tác cái con khỉ, tôi với anh không đội trời chung!”

Trong lúc giằng co, tay phải của Hứa Thừa Hạo vẫn còn cầm chặt chậu vịt vàng, dường như chỉ cần tìm được cơ hội, anh sẽ đập nó thẳng vào sọ hắn một lần nữa, chỉ nhìn mà Cảnh Nhất Thành đã cảm thấy đầu đau đau.

Hắn đành ổn định tình hình, dứt khoát ra điều kiện: “Coi như bồi thường, tôi sẵn lòng đầu tư vô điều kiện vào dự án của cậu, bảo đảm Hứa gia sẽ không phải chịu một chút tổn thất!”

Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc: “Vô điều kiện?”

“Là bồi thường cho hai lần lấy ớt của cậu.” Cảnh Nhất Thành nhắc lại một lần nữa, hắn hỏi: “Bình tĩnh chưa? Có thể ngồi xuống nói chuyện không?”

Hứa Thừa Hạo nhìn chằm chằm hắn hai giây, chắc chắn là hắn nghiêm túc, trong đầu anh đang lựa chọn giữa A. Vì mất trái ớt nên thành thù với nam phản diện, và B. Ớt đã mất rồi thì không nên phí phạm cơ hội hợp tác với nam phản diện, anh quyết đoán lựa chọn cái sau: “Bình tĩnh rồi, bỏ tay ra.”

Cảnh Nhất Thành từ từ buông tay ra, lùi về phía sau hai bước.

Hứa Thừa Hạo vừa xoay cổ tay vừa ngồi dậy. Chậu vịt vàng trong tay trống rỗng, sau khi trái ớt bị bứt, cây ớt đã sớm hóa thành bụi, rơi đầy đất trong lúc đánh nhau.

Hứa Thừa Hạo vừa đau lòng vừa bực bội, anh ngẩng đầu lườm người nào đó: “Giờ không còn sớm, tôi còn phải về dự tiệc, nếu Cảnh tổng có thành ý thì ngày mai đến tập đoàn Hứa thị tìm tôi, nếu không thì coi như ớt của tôi cho chó ăn rồi, đành mất mà thôi!”

Nói xong, Hứa Thừa Hạo đứng dậy rời đi, hoàn toàn không cho Cảnh Nhất Thành cơ hội đáp lại.

Anh sợ nếu mình còn tiếp tục đứng đây, có khi sẽ liều mạng cùng Cảnh Nhất Thành nữa.

Cảnh Nhất Thành đại khái cũng biết người ta ghét mình, chỉ im lặng nhìn chăm chú bóng lưng người kia, cuối cùng cũng lựa chọn rời đi.

Trợ lý đang đứng đợi cạnh xe, cậu lập tức mở cửa khi thấy Cảnh Nhất Thành tới, đợi sếp mình ngồi vào trong, cậu vội vàng đóng cửa rồi cũng mau chóng lên xe, lúc trợ lý quay đầu muốn nói chuyện thì bị bộ dấu răng bên má phải Cảnh Nhất Thành hấp dẫn, cậu sợ hãi nói: “Cảnh tổng, mặt sếp bị ai cắn thế?”

Cảnh Nhất Thành ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nghiêng đầu che giấu: “Không sao hết.”

Hắn quay đầu, lại lộ ra hai cái dấu răng trên cổ trái, trợ lý nhìn thấy, mặt viết đầy hai chữ vờ lờ, thầm nghĩ chiến kiểu gì mà kịch liệt thế này?!

Trong lòng trợ lý não bổ cả một vở kịch lớn, sau đấy cậu yên lặng lui trở về cạnh tài xế, lấy tinh thần trợ lý chuyên nghiệp ra, bình tĩnh nói: “Cảnh tổng, bây giờ chúng ta đi về sao?”

Cảnh Nhất Thành định mở miệng trả lời, kết quả một cơn đau gắt dâng lên trong cổ, hắn liền ho một tràng dài tê tâm liệt phế. Hậu quả của việc ăn ớt xuất hiện.

Trợ lý bị sợ hết hồn, vội vàng tìm chai nước suối trên xe đưa cho hắn: “Cảnh tổng, sếp không sao chứ?”

Cảnh Nhất Thành từ chối chai nước, nhỏ giọng nói: “Không sao, cứ đi về trước.”

Trợ lý ra hiệu cho tài xế lái xe, lại nói: “Cảnh tiên sinh, anh hút thuốc à? Giọng còn khàn hơn cả lúc trước? Tốt nhất là anh nên ăn đồ thanh đạm, chú ý uống nhiều nước, ăn ít đồ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Cảnh Nhất Thành vừa-ăn-sống-cả-một-trái-ớt: “…”

Hắn bình thản lái sang chuyện khác, nghiêm túc nói: “Chuẩn bị cho tôi giấy tờ để hợp tác dự án với tập đoàn Hứa thị, phải có trước trưa mai.”

Trợ lý: “Vâng.”

Cảnh Nhất Thành: “…Tiện thì mua một ít thuốc trị đau họng.”

Trợ lý: “Vâng.”

Bên này Cảnh Nhất Thành-tự-tạo-nghiệp trên đường đi mua thuốc, bên kia Hứa Thừa Hạo cũng kết thúc tiệc tùng, được tài xế đưa về nhà.

Ra khỏi yến tiệc hoa lệ ngập tràn ánh rượu, trở về nhà hưởng thụ sự an tĩnh, tỉnh táo dần dần thay thế men say mông lung, căm phẫn của tù trưởng châu Phi cũng từ từ nguôi dần theo thời gian, Hứa Thừa Hạo hồi tưởng chuyện đã xảy ra, anh vừa kinh ngạc vừa bốc đoạn hình ảnh bản thân “dũng mãnh thiện chiến” trong trí nhớ ra.

Hình như anh vừa đánh trùm cuối nam phản diện???

Vờ cờ lờ, anh vừa mới đánh nam phản diện bệnh thần kinh-có-thể-chèn-ép-nam-chính-hơn-bảy-mươi-chương!! Anh còn bảo đối phương mình không đội trời chung, muốn kéo hắn chết chùm!!

Hứa Thừa Hạo đần ra, đưa tay tự sờ trán mình, hơi lạnh, không bị sốt cũng không nằm mơ, cho nên… Hóa ra anh là người như thế sao?! Wow, giờ nhớ lại, anh cũng phải bội phục mình!

Mặc dù không biết tại sao nam phản diện nhỏ mọn không tức giận, cũng không móc súng ra nã chết anh, ngược lại còn tự nguyện bồi thường — có thể là do hắn bị hồi ức viên kẹo lúc trước kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có thể do hắn tự nhiên cảm thấy thiện tâm hoặc có khi hắn bị trúng gió không chừng.

Tóm lại, nếu tên đấy không hố mình, vậy anh cũng không phải khách sáo, nhận bồi thường ngay và luôn!

Còn trái ớt… Hứa Thừa Hạo thở dài, lại đi gieo hạt, bây giờ đã qua hơn nửa kỳ hạn, anh vô cùng lo lắng, nếu tiếp tục như vậy không biết anh có thể hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tháng không.

Đến bây giờ, nhiệm vụ Ớt nhỏ còn chưa công bố hậu quả nếu thất bại, nhưng chắc chắn cũng không phải cái gì tốt lành, anh cũng không muốn biết.

Mà nghĩ nhiều một chút, một trái ớt đã khó khăn như vậy, còn 49.999.999 trái ớt đang chờ anh, thật là nhân sinh vô vọng, tựa như rơi vào một cái hố khổng lồ.

Nếu ông trời cho anh cơ hội lựa chọn lần nữa, anh nhất định sẽ đi tuyến tim đau, sau đó nhìn nam phản diện ế vợ đi tìm đường chết! Hừ!

Hoang tưởng trong đầu một phen, nhưng trở về thực tế lại hóa thành tiếng thở dài, Hứa Thừa Hạo tưới nước cho chậu vịt vàng, tưới nước cho chậu bông lớn, sau đó bực dọc rửa mặt đi ngủ, chờ đến ngày mai gặp Cảnh Nhất Thành, anh sẽ tàn nhẫn hố hắn một trận.