Kết Hôn Sai Lầm

Chương 51: Paris đang rơi tuyết

Khi nụ cười của anh lọt vào mắt cô, cô giống như bị thiêu đốt cả người cô nóng lên, ánh mắt trở nên mơ hồ.

_______________________________

Tam Á, ở một hồ bơi ngoài trời của một khách sạn 5 sao cao cấp nào đó, Âu Vũ Thanh ngoi lên mặt nước, gạt hết nước trên mặt, anh lên bờ lấy khăn lau người sau đó khoác áo choàng tắm vào đi về khách sạn.

Sau lưng anh là khu vịnh Á Long đẹp nhất Tam Á, nơi biển lặng sóng yên, ngay lúc này đây giáp với mặt biển xa xa là bầu trời đầy sao, trời càng về đêm, ánh sao càng sáng, từng làn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ánh đèn đường chiếu lên những hàng cây ven đường khiến chúng khoác lên mình ánh vàng mờ ảo, anh đi qua hàng cọ rồi hàng dừa tiến vào khách sạn.

Đây là đêm cuối của kỳ nghỉ dưỡng của anh và Hạ Tiểu Tinh tại Hải Nam.

Hai người đã đến đây một tuần rồi, đến đây để bù cho hưởng tuần trăng mật nên hai người chỉ nghỉ ngơi thư giãn chứ không đi tham quan ở đâu cả.

Mỗi ngày vừa mở mắt ra thì ngắm bình minh, khi, khi mở màn cửa điện ra, bên ngoài khung cửa kính lớn phía dưới là cảnh biển tuyệt mỹ, nằm trên giường nhìn lên trời thấy mặt trời từ từ nhô lên sau núi, một màn trời đỏ với những áng mây rực rỡ sắc đỏ ánh đỏ soi xuống bãi cát biến thành một bãi cát đỏ như màu hoa hồng, bình minh trên biển phía Nam Trung Quốc thật tráng lệ và tuyệt đẹp.

Sau đó đi ăn sáng rồi đi bơi, vịnh Long Á buổi sớm không có nhiều sương mù, không khí trong lành, một lát sau, ánh mặt trời đã chiếu tới hồ bơi.

Buổi trưa thì ăn món Tây sau đó đi dạo dọc bờ biển, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài khách sạn 5 sao, có nhiều hồ bơi lớn nhỏ đếm không hết và những chiếc ghế dài phía trên có dù che, đi mệt có thể đến đó nằm nghỉ, dưới chân là bãi cát trắng mịn, phía xa là làn nước biển màu xanh ngọc bích, gió biển nhẹ nhàng thổi qua khiến lòng người thoải mái.

Buổi tối lại đến nhà hàng ăn cơm, uống rượu vang đỏ hoặc cocktail, ăn sườn dê nướng vừa béo vừa cay hoặc là hải sản, tận hưởng đúng nghĩa một kỳ nghỉ dưỡng thư giãn.

Đây là lúc mà anh cảm thấy thoải mái nhất trong năm nay.

Đẩy cửa phòng khách sạn ra, anh đi vào.

Anh vào tìm người phụ nữ của anh, hôm qua cô còn đi bơi đêm cùng anh, hôm nay gió biển hơi lớn, cô sợ lạnh, không muốn đi.

Đứng bên giường, anh cúi đầu nhìn cô.

Hạ Tiểu Tinh đang nằm ngủ trên giường, giường khá cao, tấm nệm trên đó vừa dày lại vừa mềm, cô làm ổ trên đó giống như một đứa trẻ vậy, chỉ nhìn thấy bóng lưng cô hơi nhấp nhô.

Chiếc laptop trên giường vẫn đang mở, anh đưa tay tắt máy, đứng nhìn một lúc anh quay người đi vào phòng tắm.

Thoa sữa tắm lên người bất giác anh lại nhớ đến lần đầu tiên của bọn họ, tình cảnh lúc đó cũng gần giống như bây giờ, cũng là lúc tối anh trở về nhà, cô đang ngủ, anh đi tắm, sau đó Hạ Tiểu Tinh xông vào.

Nhớ đến chuyện khi đó, khóe miệng anh không nhịn được kéo ra, lộ ra một nụ cười.

Ngay lúc anh đang cười một mình, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.

Trong phòng tắm rộng rãi, thân thể lõα ɭồ của anh lộ ra dưới mắt ai đó, anh sững sờ liền lấy khăn tắm che đi bộ phận quan trọng.

Hạ Tiểu Tinh đi qua, mắt mở to nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh đẹp trai, sao lại mặc quần bơi mà tắm vậy?”

Âu Vũ Thanh cúi đầu nhìn mình, quần bơi? ở đâu? nhìn kỹ mới thấy, hóa ra mấy ngày nay anh mặc quần bơi đi bơi, ánh mặt trời chiếu vào làm đen phần không được che tạo thành hai mảng sáng tối. Anh mỉm cười lấy khăn tắm đang che ra, đứng dưới vòi sen, thản nhiên tắm sạch xà bông trên người.

Hạ Tiểu Tinh chỉ tay về phía anh: “Anh, anh, anh, mau che lại đi.”

Anh dơ tay vuốt tóc: “Anh có quần bơi, cần gì phải che.”

Hạ Tiểu Tinh nghĩ ngợi vài giây, làm như điều anh nói cũng có lý, chớp mắt lại nói: “Anh có quần, nhưng cái quần này quá nguy hiểm vì nó là quần có lỗ, có muốn em chụp cho anh một tấm không?”

Anh quay đầu lườm cô, nghiến răng nặng ra hai chữ: “Em dám?”

Hạ Tiểu Tinh biết khôn nhanh nhẹn nói: “Em không dám,.. có điều anh không đuổi em ra ngoài sao? nhanh lên giống như năm nó ấy, hét lên với em: “Em đi ra ngoài cho anh, đi ra ngay lập tức.” nhanh la đi”

Âu Vũ Thanh mở miệng cười, mém chút bị sặc: “Khụ, khụ,...” nhưng anh không la lên.

Hạ Tiểu Tinh bỗng nhiên nản lòng: “Không thú vị gì cả, nửa kín nửa hở xem mới hay, anh bây giờ trần như nhộng thế này quá nguyên thủy rồi, em không hứng thú nhìn.” Nói xong cô lắc đầu quay người đi ra: “Anh không phối hợp với em, chơi không vui gì cả.”

“Đợi đã.” Âu Vũ Thanh nói, nhanh chóng xối thêm 2,3 cái rồi tắt vài sen.

Hạ Tiểu Tinh ngước mắt nhìn anh, anh đã đi đến trước mặt cô, cô trừng mắt với anh: “Anh, anh, anh,... anh muốn làm gì?”

Âu Vũ Thanh ôm ngang hông cô lên, ẵm vào bồn tắm.

“Người anh toàn là nước.”

“Lau trên người em là sạch rồi.”

“Anh…lại giở trò lưu manh.” Một lát sau lại truyền đến giọng nói của người phụ nữ: “Anh lại không mang áo mưa.”

Tiếng người đàn ông đáp lại mang theo hơi thở gấp gáp: “Trời không đổ mưa sao phải mang áo mưa?”

Cô gái gào lên: “Anh muốn em trúng thưởng phải không? Anh đừng quên hợp đồng của chúng ta, trong 5 năm không cần có con, bây giờ mới năm thứ 4.”

“Hợp đồng đã hết hiệu lực.”

“Ai đồng ý chứ?”

“Anh,”

“Em không đồng ý.”

“Ý kiến của em cũng không có hiệu lực.”

“Âu Vũ Thanh anh đừng quá ngang ngược như vậy, em nói không đồng ý thì là không đồng ý… Á, anh nhẹ chút...” Lời nói của cô thoáng chốc bị anh chặn lại, trong phòng tắm sau một màn yên tĩnh dần dần vang lên tiếng thở hổn hển và âm thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ mập mờ.

Rất lâu sau đó cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, anh ôm lấy cô, hôn lên môi cô, hai mắt mở không lên muốn nhắm mắt ngủ. Hạ Tiểu Tinh vừa mới ngủ một giấc nên giờ cô rất tỉnh táo, còn muốn cùng anh trò chuyện.

“Âu Vũ Thanh, thành phố C vẫn còn rất lạnh, bây giờ trở về sợ không thích nghi kịp.”

Âu Vũ Thanh nhắm mắt trả lời cô: “Xuống máy bay thì mặc áo khoác lông vào.” Anh vừa đi bơi tiếng, sau đó lại vận động kịch liệt một thời gian dài nên giờ cảm thấy cả người mệt mỏi.

Hạ Tiểu Tinh vẫn đang nói: “Em không muốn trở về thành phố C một mình, em muốn đi cùng anh.”

Anh buộc miệng trả lời: “Là em nói trường đảng sắp khai giảng, không thể đi với anh.”

“Anh phải đi HongKong, rồi lại đến Nhật trong 10 ngày tới, đương nhiên là em không có cách nào đi cùng anh được.”

“Lần này thời gian không tiện, lần sau anh đưa em đi cùng.” giọng nói Âu Vũ Thanh mơ mơ hồ hồ.

Hạ Tiểu Tinh quay đầu nhìn anh, anh đã ngủ rồi.

Cô đưa mặt áp sát vào l*иg ngực anh, nằm dán lên người anh một lúc, nghe tiếng thở nhịp nhàng của anh, cô vẫn không buồn ngủ, cô nhẹ nhàng lấy cánh tay Âu Vũ Thanh ra, leo xuống giường.

Cô đến đầu giường lấy laptop, rồi sang phòng nhỏ kế bên lên mạng,

Bọn họ đang ở là phòng tổng thống, được chia làm 2 tầng, tầng dưới là phòng bếp, ở trên là phòng ngủ và phòng sách, bên ngoài cửa sổ phòng khách phong cảnh cũng rất đẹp.

Cô lên baidu, tra cứu thông tin thời tiết thành phố C. Nhiệt độ từ 5 đến 1 độ C, gió nhẹ. trời âm u, rất lạnh, ra ngoài nhất định phải mặc áo giữ ấm.

Lại xem Tam Á, nhiệt độ từ 26 đến 18 độ, gió đông cấp 2, cấp 5, thảo nào lúc chập tối cô lại thấy gió lớn.

Cũng không nghĩ gì bất giác cô đưa tay ấn vào thời tiết Paris, không có ánh mặt trời, hai tấm hình ngày và đêm của Paris đều là tuyết trời động trên những áng mây. Trời Paris đang đổ tuyết, nhưng không phải trận tuyết nhỏ, vì phía dưới ghi, trận tuyết này đã dừng chuyển thành tuyết lớn.

Diệp Phong sẽ không để bản thân mình bị cảm lạnh đâu nhỉ.

Rồi tự nhiên cô lên MSN xem Diệp Phong có online không? Cái biểu tượng avatar vẫn như thường lệ không khiến cô vui mừng, vẫn hiển thị tối là không online, cũng không có tin nhắn mới, dòng cuối cùng trong hộp thoại tin nhắn gửi từ Paris đến là lúc cô không online 2 ngày trước khi cô đến Hải Nam. Viết rằng:

“Tiểu Tinh, anh rất tốt, gần đây công việc khá bận, còn cùng bạn gái hẹn hò nên không có thời gian lên MSN, có thời gian rảnh anh lại liên lạc với em.”

Lúc cô đọc tin nhắn này còn sững sờ mấy giây.

Không phải vì anh nói phải cùng bạn gái hẹn hò, mà là anh nói: “Có thời gian rảnh anh lại liên lạc với em.” lời như vậy là Diệp Phong nói sao? Vậy tức là nói, không có thời gian rảnh sẽ không liên lạc với cô,

Cô quá hiểu tình cảm sâu sắc của Diệp Phong dành cho cô, nói như vậy không giống lời Diệp Phong sẽ nói trừ khi anh gặp đả kích gì?

Từng chút từng chút một khiến cô dần hoài nghi vô cùng, nhưng cô thà rằng tin là đó là anh nhắn cũng không muốn đào sâu nghĩ thêm nữa, bởi vì càng nghĩ sẽ càng khiến con người ta càng lo lắng, có lẽ Diệp Phong đang như anh nói, rất bận lại còn kết giao bạn gái.

Cô theo Âu Vũ Thanh đến Hải Nam tận hưởng niềm hạnh phúc của chuyến hưởng tuần trăng mật bù, dính với Âu Vũ Thanh một bước không rời, ngắm nhìn cảnh vật mới lạ tươi đẹp vì vậy ban ngày cô quên đi những điều khiến cô lo lắng,chỉ khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, lúc Âu Vũ Thanh đã ngủ,cô mới nhớ đến Diệp Phong.

Khi nhớ đến cô lại tự nói với chính mình, là vì bản thân quá hạnh phúc nên mới nhớ đến anh chứ không phải vì lo lắng, Diệp Phong không có gì đáng để cô lo lắng cả, anh nhất định đang sống rất tốt.

Lúc này nhìn thấy tin nhắn của anh, cô kiềm chế không được muốn gọi điện cho anh, bây giờ Bắc Kinh đang là 10 giờ tối hơn thì Paris sẽ là hơn 3 giờ chiều, điện thoại của Diệp Phong chắc là liên lạc được.

Cầm điện thoại lên, cô thuyết phục bản thân.

Gọi điện thoại thì rất dễ, nhưng cô lại không muốn tùy ý gọi qua, không phải vì sợ làm phiền mà sợ điện thoại không liên lạc được, hoặc là không có người bắt máy, những lần như vậy đều khiến cô thất thần.

Hôm nay thì gọi một lần vậy, cô tìm lý do cho mình, chỉ trò chuyện 2.3 rồi cúp. Hỏi anh phong cảnh Paris có đẹp không rồi dặn anh mặc ấm một chút đừng để bị cảm lạnh, cuộc điện thoại như vậy sẽ không đường đột bao nhiêu, cũng sẽ không nhắc gì về quá khứ cả.

Cô chỉ cần nghe được giọng của Diệp Phong mà thôi.

Chỉ cần nghe giọng của Diệp Phong, từ sau khi anh nhắn tin với cô bằng MSN, dù anh nói bất cứ điều gì cũng điều không giống anh, cô sẽ tin anh và sẽ không hoài nghi nữa. Cô chỉ muốn nghe một lần, dù cho chỉ là tiếng gọi với 2 chữ: “Tiểu Tinh.” hoặc là một tiếng cười nhẹ cô cũng yên lòng rồi.

Cô ấn nút gọi qua.

Điện thoại có tín hiệu rồi, cô hồi hộp chờ đợi, lại là không có người nhấc máy. Cô ngẩn ra một lúc lại gọi tiếp gọi tiếp, vẫn không có người nhấc máy, cô sững sờ, ngẩn ra một lúc lâu mới cúi đầu gọi lại, lần này là không có tín hiệu.

Cô ngồi như tượng trước bàn nhìn mấy tính, cô cũng không biết mình ngồi vậy bao nhiêu lâu, có lẽ vì ngồi quá lâu trước màn hình máy tính nên cô cảm thấy mắt hơi mỏi, trong lúc cô đang hoang mang không biết làm gì tiếp theo thì thấy avatar Diệp Phong sáng lên.

Cô nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím.

_ Diệp Phong

Anh trả lời cô rồi nhưng trễ hơn trong tưởng tượng của cô khá lâu.

_ Anh đây, Tiểu Tinh.

Cô mỉm cười, hai mắt nóng lên lại nhanh chóng gõ bàn phím.

_ Sao anh luôn không online vậy?

_ Anh hơi bận nên không onl.

Cô gửi icon muốn đánh người qua cho anh.

_ Bây giờ chúng ta gọi video call đi.

_ Anh đang làm, không tiện.

Cô mới sực nhớ ra, gửi icon mặt quỷ cho anh.

_ Um, em đang nghỉ dưỡng ở Hải Nam.

_ Lần trước em nói rồi, chơi vui không?

_ Em không ra ngoài chơi, mỗi ngày đều ngắm biển, ăn hải sản, ở đây hải sản nhiều lắm, trái cây cũng nhiều.

_ Ờ, em nói anh lại thấy thèm, muốn ăn xoài.

Cô cười gửi cho anh icon khinh bỉ

_ Nghe nói xoài chính gốc ở Hải Nam rất ngọt, không biết có đúng không?

_ Vậy chắc là đúng rồi, em uống nước ép xoài chưa, chỉ có ở Hải Nam người ta mới lấy xoài ép nước uống, em có thấy thì tuyệt đối đừng bỏ qua nhé.

_ Nụ cười trên mặt cô đột nhiên tắt ngấm, nhìn chằm chằm dòng chữ, cô không dám tin, rất lâu sau cô mới trả lời.

_ Anh kêu em uống nước ép xoài?

_ Đúng vậy, xoài là vua của các loại trái cây nhiệt đới, lại chứa nhiều vitamin.

Cô cảm thấy tức ngực, ngón tay cứng đơ, không gõ bàn phím được. Thấy cô hồi lâu không trả lời, bên kia gửi tiếp một dòng chữ.

_ Tiểu Tinh, anh sau này có thể không thường liên lạc với em nữa, nếu không anh sẽ không quên được em, số điện thoại này, anh sắp không dùng nữa rồi, sau này em không cần gọi điện cho anh nữa.

Cô mới sực tỉnh lại.

_ Diệp Phong để em nhìn anh, xem như là từ biệt.

_ Anh không thể video call.

_ Anh chụp hình gửi cho em xem, giống như lần trước, bây giờ gửi.

_ Bây giờ thì không tiện anh phải đi lấy điện thoại chụp rồi tìm cáp usb chuyển qua, lần sau có thời gian anh sẽ gửi em một tấm.

Cô mím môi, nhanh chóng gõ.

_ Em bây giờ muốn xem, anh đi chụp đi, cứ tìm ai có mp3 hoặc mp4 ấy, anh hỏi mượn họ cáp usb, em đợi anh một tiếng, anh không gửi em xem, em sang Pháp tìm anh.

Sau một lúc, bên kia trả lời mấy chữ.

_ Em đợi chút.

Cô đứng bên khung cửa kính phòng sách đợi, trước tầm mắt một nửa là mặt biển đen thâm thẩm mênh mông, một nửa là bầu trời bao la lung linh những vì sao, đột nhiên sóng mũi cô cay cay muốn rơi nước mắt.

Ngăn không cho nước mắt tuôn rơi, cô đi vào phòng tắm, Âu Vũ Thanh vẫn ngủ yên tĩnh phát ra hơi thở đều đều.

Cô trèo lên cạnh anh, chôn mặt vào chăn, nhắm mắt lại.

Nằm yên một lúc, cô lại xoay người đi đến phòng sách.

Trong hộp thoại hiện lên một bức ảnh, là Diệp Phong, anh đang đứng tựa cột trước một công trình kiến trúc, trên người anh đang mặc quần áo mùa đông, nhìn thẳng vào ống kín và đang mỉm cười. Trong hình là một ngày mùa đông trong xanh với ánh mặt trời sáng loáng, khung cảnh không có dấu vết của tuyết, trên mặt Diệp Phong có một tia nắng chiếu qua.

Khi nụ cười của anh lọt vào mắt cô, cô giống như bị thiêu đốt cả người cô nóng lên, ánh mắt trở nên mơ hồ, cô cố gắng đặt tay lên bàn phím, gõ từng chữ một.

_ Tấm hình này là anh vừa chụp hả?

_ Đúng vậy, tải lên khá lâu, em yên tâm anh vẫn rất tốt.

Mặt cô buốt lạnh, có một thứ gì đó ẩm ướt chảy xuống,

_ Anh là anh họ của Diệp Phong?

_ Không phải, anh là Diệp Phong, sao lại hỏi vậy?

_ Anh không phải Diệp Phong, Diệp Phong sẽ không để em uống nước ép xoài, hơn nữa Paris đang có tuyết rơi, anh rốt cuộc là ai.

Cái avatar đang sáng bỗng tối lại, cô sững sờ vài giây, cầm điện thoại lên gọi, bên kia vang lên vài tiếng, sau đó là tiếng báo bên kia đã tắt điện thoại.

Cô cảm thấy tức ngực, điện thoại trượt khỏi tay, rơi trên tấm thảm vang lên một tiếng khó chịu, hai mắt cô nhìn thẳng vào màn hình điện thoại, tay vẫn giữ động tác đưa bên tai nắm điện thoại.

Âu Vũ Thanh ngủ đến hơn 7 giờ sáng mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra anh liền tìm kiếm Hạ Tiểu Tinh, trên giường không có, trên ghế trước cửa sổ cũng không, anh gọi một tiếng: “Tiểu Tinh.”

Không có tiếng trả lời, anh đứng dậy đi ra khỏi phải ngủ, Hạ Tiểu Tinh đang đứng trước khung cửa kính lớn ở phòng sách, mắt nhìn vô định ngoài nơi vịnh biển xa xa.

Anh đi đến bên cạnh cô: “Gọi em sao em không trả lời?”

Hạ Tiểu Tinh dường như bị giật mình, quay đầu lại, mặt cô trắng bệch: “...Em không nghe thấy.”

Âu Vũ Thanh nhìn gương mặt cô, chân mày nhíu lại: “Sao vậy? chỗ nào không khỏe mà sắc mặt em khó coi vậy?”

Cô gượng cười một cái: “Ngủ dậy sớm quá.”

Ánh mắt Âu Vũ Thanh trở nên đầu yêu thương: “Máy bay 11 giờ mới cất cánh, em làm gì dậy sớm vậy, đợi anh rửa mặt đã rồi chúng mình đi ăn sáng.

Hạ Tiểu Tinh “Um.” một tiếng.

Bọn họ xuống nhà hàng món Tây ở lầu 1.

Bữa sáng rất phong phú, nói là nhà hàng Tây nhưng vẫn có một vài món nấu theo kiểu Trung, hai người tự đi lấy dĩa. Âu Vũ Thanh chủ yếu ăn món Tây, giăm bông thái lát, cá hồi chiên, bánh mì vài vài món nữa, Hạ Tiểu Tinh nhìn nhìn cũng không muốn ăn, cô múc một bát cháo ăn kèm với dưa chua, cuối cùng thấy há cảo tôm trong suốt, cô lấy một cái hình bướm.

Sau khí ngồi xuống bàn Âu Vũ Thanh lại đi lấy đồ uống, đồ uống cũng có rất nhiều loại, ngoại trừ sữa bò, sữa tươi, còn có nước ép, tổng cộng khoảng 7, 8 loại, Âu Vũ Thanh lấy nước cam cho cô, ly nước của anh cũng màu vàng óng ánh, nhưng Hạ Tiểu Tinh biết hai ly nước này không giống nhau, ly của Âu Vũ Thanh là nước ép xoài, mấy ngày nay anh đều uống cái này.

Cô nhìn ly nước trong tay anh.

“Em thèm lắm hả, nhưng em không thể uống.” anh dơ cái ly lên.

Khóe mắt cô hơi ẩm ướt, cô nói: “Âu Vũ Thanh, em cũng muốn ra nước ngoài.”

Âu Vũ Thanh sững sờ vì câu nói của cô khiến anh ngạc nhiên, anh để ly xuống, giọng anh trở nên dịu dàng hơn: “Lần này không kịp, chưa làm thị thực cho em, qua một thời gian nữa khi tụi mình có thời gian, anh sẽ đưa em đi chơi một chuyến, đến lúc đó em muốn đi đâu thì đi đó.”

Trong mắt cô bao phủ đầy hơi nước, kìm nén những giọt nước mắt không ngừng dâng lên, cô mím môi lại không thốt nên lời.