Kết Hôn Sai Lầm

Chương 3: Tuyệt đối không hối hận

Thu dọn xong phòng bếp, Hạ Tiểu Tinh đi vào phòng khách, thấy Âu Vũ Thanh đang sửa soạn lại đồ đạc của anh, dao cạo râu, laptop, vài giấy tờ sổ sách, toàn đồ linh tinh đã chiếm quá nửa bàn uống nước.

Cô đứng một lát, chợt cảm thấy không chịu đựng được hình ảnh này, bèn xoay người vào phòng ngủ.

Trên giường trong phòng cũng xếp vài món quần áo Âu Vũ Thanh cần mang đi.

Cô ngơ ngẩn đứng lặng một lúc, sau đó mở tủ lấy quần áo thay. Cô hẹn Hứa Thanh Lan 8 giờ rưỡi gặp mặt, nếu giờ không đi thì muộn mất.

Hứa Thanh Lan học cùng đại học với cô, hai người là bạn thân.

Thay xong quần áo, soi gương thoa một chút son, cô đi ra phòng khách. Âu Vũ Thanh ngẩng đầu thấy cô mặc trang phục chỉnh tề, thoáng ngẩn người. Cô rất ít khi trễ như vậy còn ra ngoài, nhất là vào ngày anh ở nhà.

Hạ Tiểu Tinh nhìn anh, vẻ mặt có chút lúng túng: “Em phải ra ngoài, hẹn với Hứa Thanh Lan.” Ánh mắt Âu Vũ Thanh đảo qua lại trên người cô, ngừng vài giây rồi khẽ gật đầu.

Hạ Tiểu Tinh xoay người ra ngoài, cửa sắt sau lưng khép lại, cô cảm giác ánh mắt Âu Vũ Thanh vẫn đọng lại phía sau cánh cửa.

Có lẽ Âu Vũ Thanh hiểu lầm, cô không phải muốn trốn tránh việc chia tay trước khi sống riêng với anh, cô quả thật có việc tìm Hứa Thanh Lan. Cô phải nghĩ biện pháp bù lấp khoản thiếu hụt một trăm vạn mà cha đã nhận hối lộ, cô phải giúp cha được giảm án vài năm. Ông đã gần sáu mươi tuổi, cứ nghĩ tới khả năng ông có khi phải chết già trong ngục, cô có phần không chịu đựng nổi. Có lẽ ông không phải một lãnh đạo gương mẫu, cũng không phải một người chồng mẫu mực, nhưng ông vẫn là một người cha tốt, là người cha thân yêu nhất trên đời của cô.

Dù thế nào cô cũng phải hoàn trả được một trăm vạn này.

Xe dừng trước cửa một trà quán mà cô và Hứa Thanh Lan thường đến, nơi đây khá yên tĩnh, phần lớn là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân, cô thích nó, đơn thuần vì ở đây có trà Thiết Quan Âm Phúc Kiến chính gốc.

Lấy điện thoại ra, cô ấn gọi: “Mình vừa đến, cậu đang ở đâu?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ trung sang sảng của Hứa Thanh Lan: “Mình thấy cậu rồi, xuống xe đi”.

Hạ Tiểu Tinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, một chiếc xe hơi màu đen từ trên đường lớn rẽ vào, cách cô mấy mét, dừng tại vị trí đỗ xe còn trống. Cửa xe đẩy ra, Hứa Thanh Lan thong thả bước xuống, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trước cửa trà quán khiến thân hình cô trông càng thon thả.

Hạ Tiểu Tinh trong lòng nói thầm, người này mua xe khi nào thế? Chẳng mở miệng nói với cô một câu. Đang mải nghĩ, bỗng thấy một người nữa bước ra từ cửa xe bên kia, vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú nửa chính nửa tà kia, Hạ Tiểu Tinh liền lặng người.

Hóa ra là xe của người này!

Hai người bước tới chỗ cô. “Hi!” Người đàn ông khôi ngô cất lời chào hỏi cô trước.

Hạ Tiểu Tinh nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Diệp Phong, anh về nước khi nào thế?”

Diệp Phong khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười, bộ dạng cợt nhả: “Sáng nay”. Hạ Tiểu Tinh ngẩn ra, sáng nay vừa về nước, buổi tối cô liền gặp được anh ta, có phải quá nhanh không?

“Em đang nghĩ gì thế?” Diệp Phong híp mắt nhìn cô, giương vẻ mặt em nghĩ gì anh đều biết cả.

Cô vội vàng lắc đầu, chắc cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Cô đã ba năm không gặp anh ta, thế giới này lại trải qua một nghìn lần mặt trời mọc rồi lặn, chẳng ai vĩnh viễn đứng mãi một chỗ, ngay cả tình cảm của cô với Âu Vũ Thanh cũng đã dần nguội lạnh, người con trai này làm sao có thể còn si mê cô như trước?

Cô nhìn gương mặt kia, vẫn tuấn mỹ như ngày nào, năm đó cô ghét chính là cái vẻ dịu dàng nhu hòa của Diệp Phong, cho nên luôn từ chối anh, mẫu cô thích, nhất định phải là kiểu đàn ông khí phách, mạnh mẽ như Âu Vũ Thanh.

Cũng chính gương mặt này, trước khi cô kết hôn còn gây rắc rối.

Đêm trước ngày cô cử hành hôn lễ, Diệp Phong đã đứng dưới nhà cô cả một đêm, tình cờ năm ấy thành phố C giữa mùa thu lại có trận mưa lớn nhất trong vòng mấy chục năm. Anh dưới chân tụ đầy lá rụng, mưa tuôn xối xả trên đầu nhưng vẫn cố chấp không chịu rời đi.

Đến nửa đêm cô không nhịn được nửa, mở cửa sổ hét lên với anh ta: “Diệp Phong, anh là đồ thần kinh, còn không mau biến đi!” Anh ngẩng gương mặt bị mưa quất đến trắng nhợt, nói với cô: “Hạ Tiểu Tinh, em sẽ hối hận!” Thanh âm không lớn nhưng rõ ràng, xuyên qua màn mưa, vừa đủ lọt vào tai cô.

Cô lúc ấy “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa sổ, đem anh ta cùng cơn mưa dữ dội cách ly ở thế giới bên ngoài. Sau đó cô tức tối kéo rèm cửa vào, nói với chính mình: “Còn lâu tôi mới hối hận! Kẻ phải hối hận là anh, ngày mai không bệnh mới lạ!” Rốt cuộc cha cô phải tìm người đưa anh ta đi, sau mới nói cho cô biết, Diệp Phong thật sự ngã bệnh, sốt tới 40 độ. Đến khi cô cùng Âu Vũ Thanh nghỉ tuần trăng mật ở Hải Nam về, bỗng dưng nghe nói anh ta đã ra nước ngoài.

Nếu hiện tại anh ta biết cô với người đàn ông cô sống chết phải lấy từng bước đi tới ngày hôm nay, Diệp Phong nhất định sẽ vui sướиɠ khi thấy người gặp họa. Cô thầm thở phào, may mà không nói cho Hứa Thanh Lan biết cô và Âu Vũ Thanh sắp ở riêng, nếu không với cái loa ngoại cỡ kia, khẳng định sẽ đem chuyện ấy truyền ra ngoài.

Ba người đi về phía trà quán, Diệp Phong đi đằng trước, Hạ Tiểu Tinh ở phía sau kéo lấy Hứa Thanh Lan: “Sao cậu lại mang anh ta đến đây?”

Hứa Thanh Lan nhún vai vẻ vô tội: “Hôm kia anh ta từ nước ngoài gọi điện cho mình, hỏi cha cậu bị phán quyết thế nào, mình bảo chưa rõ, Tiểu Tinh đang xoay sở khoản tiền cha cô ấy tham ô, đến trưa nay bỗng nhận được điện thoại của anh ta, báo đã về thành phố C, thế nên liền theo tới đây…”

Hạ Tiểu Tinh rối rắm nhìn bóng dáng cách hai, ba thước phía trước, trong lòng có dự cảm không tốt. Hứa Thanh Lan quay đầu nhìn cô: “Tiền mình đã mang đến, nhưng chỉ có mười vạn, cậu cũng biết mình chẳng dư dả gì, chỗ đấy đã là toàn toàn bộ tính mạng cả nhà.”

Hạ Tiểu Tinh nhìn bạn tốt của mình, trên mặt ánh lên sự áy náy: “Cảm ơn, có tiền tớ sẽ trả lại cậu đầu tiên.”

“Cậu không phải khách sáo thế.”

Hạ Tiểu Tinh vẫn có chút lo lắng: “…Cậu có nói cho Trần Khải biết không?”

Trần Khải là chồng của Hứa Thanh Lan, Hạ Tiểu Tinh trước nay không mấy thiện cảm với anh ta. Lúc trước khi Hứa Thanh Lan và anh ta yêu đương, mỗi lần hẹn hò đều là Hứa Thanh Lan trả tiền. Tuy biết rằng Trần Khải có gia cảnh nghèo khó, Hạ Tiểu Tinh vẫn thấy bạn thân mình không đáng phải thế. Không phải cô ngại nghèo tham giàu, cô bằng trực giác cho rằng, khi hẹn hò mà ngay cả hộp cơm trưa bốn đồng cũng do bạn gái mua, thì nam sinh đó thật sự khó có thể nương tựa. Nhưng Hứa Thanh Lan vẫn vui vẻ chấp nhận nên cô chỉ đành đứng ngoài nhìn.

Nghe cô nhắc tới Trần Khải, sắc mặt Hứa Thanh Lan thoáng hiện sự ảm đạm buồn bã không dễ phát hiện: “Mình không nói với anh ấy, đây là tiền của mình, mình tự quyết định.”

Hạ Tiểu Tinh trong lòng thoáng chốc trầm xuống, nếu không phải cô gặp lúc nguy cấp lửa sém lông mày, thật sự không muốn phải vay tiền Hứa Thanh Lan.

Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đến trước cửa trà quán. Hạ Tiểu Tinh giúp bạn thân lên cầu thang, nhân viên tiếp tân vận phục trang xanh mở cửa cho họ, ba người chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Diệp Phong ngồi đối diện hai người, tiếp nhận menu từ người phục vụ, tùy tay chỉ một ấm Thiết Quan Âm thượng hạng, Hạ Tiểu Tinh giương mắt nhìn Diệp Phong, anh ta cũng nhìn cô, hai người đều không nói lời nào.

Lâu như vậy không gặp, bầu không khí vẫn gượng gạo như trước. Ngày trước chuyện hai người họ ồn ào khắp đại học A, ai cũng biết Diệp Phong khoa tiếng Pháp điên cuồng theo đuổi Hạ Tiểu Tinh khoa lịch sử, nhưng người ta đều biết cô sống chết không chấp nhận.

Diệp Phong biết mọi sở thích của cô, hết thảy đều do cha cô bồi đắp, thích uống Thiết Quan Âm, sợ dị ứng, không ăn xoài, thích ăn cá, nhất là đầu cá, không chỉ thế, mỗi điều anh đều khắc sâu trong lòng.

Hạ Tiểu Tinh nhìn anh ta, trực giác linh cảm được rắc rối, Diệp Phong vẫn là Diệp Phong, ánh mắt của anh ta đã nói cho cô biết.

Hứa Thanh Lan cúi đầu, cầm lấy túi xách, đảo mắt, mười tập tiền đã xếp gọn gàng được đặt lên bàn: “Cậu cầm đi”.

Hạ Tiểu Tinh nhìn tập tiền đỏ chói mắt kia, thất thần, cô không nghĩ Hứa Thanh Lan lại đem tiền đưa cô ngay trước mặt Diệp Phong. Hứa Thanh Lan liền nói: “Chín mươi vạn còn lại cậu định thế nào? Bây giờ còn ai có thể giúp cậu? Diệp Phong có tiền, để anh ấy cho cậu mượn đi.”

Diệp Phong liền chăm chú nhìn vào mắt cô, đợi phản ứng của cô.

Thấy cô vẫn ngồi bất động, Hứa Thanh Lan đoạt lấy túi của cô, đem tiền cất vào: “Bây giờ còn là lúc giữ sĩ diện sao? Nếu không đồng ý thì cậu hỏi mượn Âu Vũ Thanh ấy!”

Tương tự cô trong thâm tâm không tiếp nhận Trần Khải, Hứa Thanh Lan cũng không tán thành cuộc hôn nhân của cô. Lúc trước nghe nói đến hợp đồng trước khi kết hôn của cô, Hứa Thanh Lan đã trừng to mắt nhìn cô: “Như thế mà cậu còn muốn lấy anh ta, mình thấy cậu đúng là điên rồi!”

Hạ Tiểu Tinh thừa nhận, năm đó, cô đúng là điên rồi.

Thấy cô vẫn yên lặng không phản ứng, Hứa Thanh Lan dùng bả vai đυ.ng khẽ vào cô: “Nói gì đi.”

Cô khoác túi đứng dậy bước đi.

“Tiểu Tinh” Hứa Thanh Lan ở đằng sau gọi cô, cô không để ý, lập tức đi ra ngoài, người phục vụ đang bưng ấm trà đi tới, nếu không tránh kịp, khay trà có khi đã đổ vào người cô.

Ra khỏi cửa cô bước ngay về phía xe mình.

Phía sau có tiếng bước chân, cô đi nhanh hơn, cuối cùng gần như cắm đầu chạy chứ chẳng còn là bước đi. Tiếng bước chân đằng sau lại càng nhanh, mắt vừa thấy xe mình phía trước, cành tay của cô đã bị kéo lại: “Tiểu Tinh!” Chất giọng trầm thấp rõ ràng, giống như khi anh ta nói: “Hạ Tiểu Tinh, em sẽ hối hận!”

Cô đột ngột quay người lại, dùng sức gạt bàn tay đang giữ lấy mình: “Tôi không hối hận! Tôi nói cho anh biết, Diệp Phong, tôi không hề hối hận! Cho dù hôm nay anh đã thấy kết quả mà anh mong muốn, tôi vẫn muốn nói cho anh rõ: Tôi! Hạ Tiểu Tinh! Không! Hối! Hận! Dứt lời, hốc mắt cô đã đỏ lên.

Diệp Phong lẳng lặng nhìn thẳng cô, đêm đầu thu, giữa màn sương mờ, dưới ánh đèn trong vắt mà lạnh lẽo, sắc mặt anh ta có phần trắng không bình thường.

Hồi lâu sau, Diệp Phong mới mở miệng: “Để anh giúp em đi, anh không cần gì khác.”

Hạ Tiểu Tinh nhìn anh ta: “Tôi là vợ của người khác.”

“Anh biết.”

“Đã vậy anh còn muốn giúp?”

“Phải, nhất định giúp”.

“Tôi cùng anh ấy ngủ, cùng anh ấy làm mọi thứ! Vì yêu nên tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với anh ấy. dù thế anh vẫn muốn giúp sao?

“Phải, muốn!”

“Số tiền lớn như vậy, dựa vào tiền lương của tôi không biết khi nào mới có thể trả đủ, như thế mà anh còn muốn cho tôi mượn sao?”

“Phải, cho mượn!”

Cô quát to “Diệp Phong! Ba năm trôi qua, anh vẫn là người điên!”

“Em cũng vậy thôi! Hạ Tiểu Tinh, em cũng là kẻ điên, đυ.ng phải bức tường đá còn không chịu thanh tỉnh, em với anh đều điên như nhau!

Cô hét lên, không hề cố kỵ vài người qua đường bên cạnh đang nhìn: “Tôi nói rồi, tôi không hối hận! Anh nghĩ tôi đối với anh như vậy là lừa gạt anh sao? Nếu không làm thế, tôi mới phải hối hận!”

Diệp Phong vội mím môi, vầng trán trơn bóng, vài lọn tóc lòa xòa rơi xuống, mắt anh lóe lên chút ánh sáng nhạt, thoáng lộ sự thê lương.

“Anh trở về không phải để chê cười em, cũng không phải để nghe em nói hối hận. Hạ Tiểu Tinh, anh chỉ muốn nói với em, không được người mình yêu hồi đáp là điều rất khổ sở, nếu em mệt mỏi, hãy để anh yêu em, em không cần chạy đi đâu cả, chỉ cần đứng yên một chỗ là đã đến nơi.

Hạ Tiểu Tinh cười lạnh một tiếng: “Anh nói đó là điều rất khổ sở, tại sao còn muốn làm như vậy?”

Diệp Phong nhìn chằm chằm vào cô: “Bởi vì anh là Diệp Phong! Bởi vì anh là đàn ông!”

Hạ Tiểu Tinh cười méo xệch: “Tôi không cảm thấy anh là đàn ông, nếu anh mang đến cho tôi cảm giác như người đàn ông thực thụ, có khi tôi đã sớm muốn có anh, nếu vậy hôm nay đã không phải cục diện này.” Nói xong, cô mở cửa xe ra, “Diệp phong, xin lỗi, tôi muốn về nhà.”

Dập mạnh cửa xe phía trước, một câu cuối cùng của Diệp Phong bay vào tai cô: “Âu Vũ Thanh sẽ ở nhà đợi em sao?”

Cô làm nghe không nghe thấy, khởi động xe tiến ra đường lớn.

Cô không nhìn thấy Diệp Phong đứng giữa đêm đầu thu, dưới ánh đèn đường, cái bóng của anh trải dài như một mảnh cắt hình.

Cô cũng không muốn nghĩ, liệu Âu Vũ Thanh có ở nhà đợi cô không. Cô chỉ biết rằng, Hạ Tiểu Tinh, không hối hận, không hề hối hận, cho dù phải buông tay, cũng không phải vì hối hận!