Liên tiếp hai ngày, Tô Ngữ Mạt gần như không hề chợp mắt, ngoại trừ cùng lính đánh thuê ra ngoài cùng nhau tìm kiếm tung tích của Hạ Mộc, thời gian khác, nàng đều ngồi yên trên sô pha trong phòng khách.
Mỗi cách một lúc, nàng sẽ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, khẩn trương mọi nơi tìm kiếm Hạ Đóa Đóa, lo lắng một nữ nhi cuối cùng còn lại cũng đánh mất.
Hạ Đóa Đóa không thể làm gì khác hơn là luôn ngồi bên cạnh nàng, chỗ nào cũng không đi.
Hai người cũng không nói ra những lời an ủi đại loại như "rồi sẽ ổn thôi".
Ngay cả quyền hạn của vương trữ đều bị quốc vương phong tỏa, Hạ Thụy An và Hạ Mộc dường như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có tin tức.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại, giống như sấm sét xuyên thấu trọng trọng tầng mây, là một đạo ánh sáng trong tuyệt vọng.
Tô Ngữ Mạt thấy người gọi là Quyển Quyển, trong lòng khó có thể ức chế mừng rỡ, rồi lại lo lắng hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, nàng khẩn trương nhắm mắt lại, bắt máy: "Điện hạ?"
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu của Quyển Quyển: "Tìm được Hạ Mộc rồi."
Giống như ánh nắng xé rách mây đen, trời đất khôi phục một mảnh sáng tỏ.
Tô Ngữ Mạt muốn hỏi Hạ Mộc ở nơi nào, nhưng nước mắt và tiếng khóc giống như muốn nổ tung thân thể nàng.
Nàng chỉ có thể che miệng, nắm chặt điện thoại, tùy ý nước mắt và tiếng nghẹn ngào ẩn nhẫn truyền ra.
Đoạn Tử Đồng không hỏi tự trả lời: "Nàng hiện tại đang ở mấy trăm mét cách cửa Tây viện bảo tàng, ta mới vừa nhận được tin tức, hiện tại lập tức đuổi đến đó, ngài có thể yên tâm rồi, a di."
Tô Ngữ Mạt nước mắt như mưa, cầm điện thoại muốn nói một câu "cảm ơn ngươi, hài tử", nhưng hé miệng ra, tiếng khóc giống như vỡ đê, tùy ý vang vọng trong phòng khách yên tĩnh.
Tô Ngữ Mạt một bên gào khóc một bên hoảng thủ hoảng cước tìm chìa khóa xe, dẫn theo Hạ Đóa Đóa vội vàng ra cửa.
Như là một loại ăn ý, nàng và Quyển Quyển đều không kết thúc cuộc gọi, cho dù là trên đường đến viện bảo tàng, hai người không đối thoại một câu nào nhưng cuộc gọi mang đến hy vọng kia, vẫn được duy trì.
Mãi đến Tô Ngữ Mạt tận mắt nhìn thấy Hạ Mộc.
Hai tay Hạ Mộc bị bẻ ra sau lưng, bị hai lính đánh thuê áp trên tường, bất động.
Bởi vì nhân thủ hữu hạn, chịu trách nhiệm canh giữ ở viện bảo tàng chỉ có hai lính đánh thuê này, xung quanh đều là nhân viên và bảo an của viện bảo tàng.
Người vây xem tựa hồ rất xúc động, chỉ vào Hạ Mộc kêu gào gì đó.
Tô Ngữ Mạt tựa như một viên đạn pháo xen vào đoàn người, điên cuồng đẩy mọi người ra, bắt lấy vai của nữ nhi, xoay người, từ trên xuống dưới kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
Phát hiện nữ nhi không bị thương, hơn nữa dáng vẻ không thể nói là chật vật, Tô Ngữ Mạt run giọng nghẹn ngào: "Một tuần nay ngươi đã đi đâu vậy? A? Ngươi muốn mẹ nóng lòng đến chết sao? Vì sao không trở về nhà? Ngươi nói chuyện đi!"
Quyển Quyển sáng sớm đã theo đội tàu rời bến tìm kiếm, cách thành phố rất xe, cho nên đến chậm hơn Tô Ngữ Mạt, vừa đến nơi liền thấy Tô Ngữ Mạt tâm tình tan vỡ nắm áo Hạ Mộc, cố sức lay động.
" Ngươi nói chuyện đi! Vì sao không nói lời nào bỏ nhà đi! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi! Có hiểu chuyện hay không!"
" A di!" Quyển Quyển ba bước cũng thành hai bước tiến lên kéo Tô Ngữ Mạt lại, che chở Hạ Mộc ở sau người: "Có cái gì về nhà hãy nói."
Hạ Đóa Đóa từ lúc nhìn thấy Hạ Mộc, vẫn ôm mặt khóc nức nở, thấy mẹ không hô quát nữa, lúc này mới tiến lên nhìn tỷ tỷ có bị thương hay không.
Hạ Mộc từ đầu chí cuối vẫn trầm mặc, đôi mắt màu phách ảm đạm không thần thái.
Quyển Quyển nghiêng đầu hỏi lính đánh thuê: "Các ngươi áp chế nàng làm gì?"
Hai lính đánh thuê bốn mắt nhìn nhau, cung kính trả lời: "Lúc bọn ta phát hiện nàng, nàng mới vừa leo ra khỏi tường bảo vệ viện bảo tàng, đang dùng súng laser cắt hàng rào kim loại, lúc bị bọn ta bắt, tâm tình của nàng rất không ổn định, có thể sẽ công kích bất cứ lúc nào, cho nên..."
Những người xung quanh lần nữa xúc động phẫn nộ, bắt đầu oán giận, nhưng ngại vì vương trữ có mặt ở hiện trường, giọng nói nhỏ hơn vừa rồi một ít.
" Hẳn là đưa nàng đến sở cảnh sát!"
"Trộm cập thành tính!"
"Người như thế vì sao vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật?"
...
Tô Ngữ Mạt kinh hoảng nhìn về phía nữ nhi, nâng tay vặn cánh tay cô, cả giận: "Vì sao ngươi lại lén vào viện bảo tàng! Chuyện điều tra án đã có cảnh sát, ai muốn ngươi xen vào!"
Hai chữ "vì sao", khởi động hệ thống phản ứng của Hạ Mộc.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Ngữ Mạt, hùng hổ mà trả lời: "Bảo an kia nói hắn nhìn thấy ta ở cửa phòng giám sát."
Tô Ngữ Mạt: "..."
Để xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng, Hạ Mộc bị đưa đến sở cảnh sát trước, sau đó đi cửa sao đến biệt thự trên núi của Quyển Quyển.
Tô Ngữ Mạt cũng không chống cự, dẫn theo Hạ Đóa Đóa cùng nhau dọn đến đó.
Dù sao ngôi biệt thự kia hệ thống canh gác rất hoàn thiện, bảo đảm sự an toàn của nữ nhi, là nhu cầu hàng đầu của nàng hiện tại.
Tiễn chân cảnh sát, sợ hãi cùng ủy khuất mấy ngày liền của Tô Ngữ Mạt, cũng hóa thành phẫn nộ khó có thể ngăn chặn.
Hạ Mộc không bị bắt, sạch sẽ, lông tóc không tổn hao ngồi trên sô pha, vậy mấy ngày này cô rốt cuộc đã đi đâu!
Quyển Quyển đang cẩn cẩn dực dực mở còng tay, cũng thần sắc khẩn thiết nói cho Hạ Mộc biết: "Ta rất nhớ ngươi."
Tô Ngữ Mạt: "..."
Thật không nghĩ tới tiểu long tể này tính tình mềm mỏng như thế, đã đến lúc này rồi, còn có nhàn tình biểu đạt tình cảm!
Tô Ngữ Mạt lúc này bước đến, quát lớn với nữ nhi Ngươi rốt cuộc đi nơi nào! Nếu không xảy ra việc gì, tại sao không gọi điện thoại cho mọi người!"
Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn nàng, mặt không biểu tình, ngơ ngác như một đứa trẻ ba tuổi mà lên tiếng: "Ta mệt mỏi."
"Ngươi!" Tô Ngữ Mạt nhất thời giận dữ, nâng tay kéo lấy cánh tay Hạ Mộc, muốn kéo cô từ sô pha đứng lên.
Sự tình xảy ra ngay trong nháy mắt này.
Hạ Mộc ánh mắt thay đổi, tay phải khẽ chuyển, đột nhiên rút ra dao găm dấu trong tay áo!
Hàn quang chợt lóe, "sát" một tiếng!
"A!" Tô Ngữ Mạt kinh hô một tiếng, khó có thể tin mà lui về phía sau, che cánh tay, cúi đầu nhìn xuống.
Cũng may đầu xuân quần áo mặc dày, không cắt đến da thịt.
Không khí ngưng trệ.
Quyển Quyển và Hạ Đóa Đóa ở bên cạnh đều bị cảnh tượng trước mắt hù dọa choáng váng, không thể tin được Hạ Mộc dĩ nhiên dùng dao đánh lén mẹ cô.
Dừng ba giây, Hạ Đóa Đóa mới giật mình hô một tiếng xông lên phía trước: "Mẹ!"
Tô Ngữ Mạt bưng cánh tay lui về phía sau hai bước, khó có thể tin mà nhìn Hạ Mộc, nàng nâng tay ôm Hạ Đóa Đóa đã chạy đến, nhẹ giọng trấn an: "Không có việc gì, không bị thương."
"Tỷ! Ngươi làm gì vậy!"
Mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần, Hạ Mộc đột nhiên chuyển tay, mũi dao hướng về bên phải, nhắm vào Đoạn Tử Đồng ở bên cạnh!
Tô Ngữ Mạt vừa muốn hét lên, chợt nghe "phù phù" vài tiếng.
Từng tiếng quyền cước va chạm, không thấy rõ động tác của hai bên, chỉ thấy chủy thủ đã đến trong tay Quyển Quyển, hai tay Hạ Mộc bị bắt chéo ra sau lưng đè ở trên sô pha.
"Ngươi muốn làm gì?" Quyển Quyển cầm dao găm, bỗng nhiên đẩy Hạ Mộc ngồi trên sô pha, phẫn nộ mà đứng lên.
Một âm thanh tựa như kim loại ma sát xuyên thấu màng tai, Tô Ngữ Mạt và Hạ Đóa Đóa nhất thời gần như im tiếng.
Chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn trắng nõn Đoạn Tử Đồng, đột nhiên xuất hiện một tầng long lân tử sắc!
Màu sắc của long lân không tính là đậm, ở trạng thái trong suốt của thời kỳ từ ấu tể đến trưởng thành, nhưng chợt nhìn vẫn là có chút đột ngột, làm cho người ta kinh hãi.
Quyển Quyển thần sắc có chút nôn nóng, hơn nữa mỗi động tác, phiến vảy phát sinh âm thanh ma sát băng lãnh, khiến Tô Ngữ Mạt có cảm giác cực kỳ sợ hãi, rất sợ tiểu long tể này tức giận, trở mặt bóp chết nữ nhi của nàng.
Hạ Mộc bị ném lên sô pha, không hề cử động.
Quyển Quyển cúi đầu đi lại xung quanh cô, lại bỗng nhiên dừng lại, dường như thị uy dùng tay không bẻ con dao thành hai đoạn, loảng xoảng ném xuống bàn trà bên cạnh Hạ Mộc.
Tô Ngữ Mạt thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiến lên đặt câu hỏi, chỉ thấy Đoạn Tử Đồng khom người bắt lấy cổ tay Hạ Mộc, kéo cô đứng lên, trầm giọng hỏi cô: "Ngươi xảy ra chuyện gì? Vì sao nhìn ta như thế?"
Địch Hách Lạp rất mẫn cảm đối với địch ý, tâm tình của Hạ Mộc lúc này khiến Đoạn Tử Đồng cảm thấy khó chịu.
Hạ Mộc vẫn lạnh lùng nhìn Đoạn Tử Đồng, không nói một câu.
Ngay lúc Quyển Quyển gần bị ánh mắt của cô chọc giận, Hạ Mộc như là bỗng nhiên nhớ đến cái gì, trong mắt hiện lên một chút thần sắc phức tạp....
Trầm mặc giây lát, Hạ Mộc vùi đầu vào ngực Quyển Quyển, ngây ngốc nói: "Quyển Quyển, ta mệt."
Đoạn Tử Đồng biến sắc, tâm tình phẫn nộ vừa rồi lập tức tiêu tán, long lân thong thả bình tĩnh thu hồi.
Nguye hiểm giải trừ.
Tô Ngữ Mạt và Hạ Đóa Đóa đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Con mèo ngốc có thể là ở bên ngoài bị kinh hách.
Nghĩ như vậy, Quyển Quyển khom người ôm lấy, Hạ Mộc xoay người đi về phía phòng ngủ, lưu lại một câu: "Để nàng ngủ một giấc trước đã, ta sẽ nhờ giáo sư Milna buổi tối đến một chuyến."
Tô Ngữ Mạt lo lắng tiến lên một bước, truy vấn: "Milna?"
Quyển Quyển từng bước một đi lên lầu, nhẹ giọng trả lời: "Nàng là giáo sư tâm lý học của Ba Lan Đảo, cũng là chuyên gia thần kinh hàng đầu, Hạ Mộc có thể là bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cần sự hỗ trợ của nàng."
Nhìn tỷ tỷ được điện hạ ôm lên lầu, Hạ Đóa Đóa bất an nói thầm: "Có phải tỷ tỷ bị người ta đả thương đầu óc rồi không?"
Tô Ngữ Mạt lúc này cũng dần dần tỉnh táo lại, hồi tưởng, mới phát hiện cử chỉ của Hạ Mộc khác thường, nàng cúi đầu sờ ống tay áo bị Hạ Mộc cắt rách, bất an trả lời: "Người trở về là tốt rồi, từ từ sẽ đến, là ta quá nóng lòng."
Hạ Mộc giống như bị nhốt trong thế giới của chính mình.
Cô cực lực mở mắt ra, phát hiện bản thân lại trở về căn phòng trắng toát kia, nhưng xung quanh không có hai nam nhân mặc áo blouse trắng.
Cô khẩn trương đứng lên, từ trên bàn điều khiển lấy ra một ống dẫn kim loại sắc bén, giấu ở trong tay áo.
Cửa phòng không khóa, cô vừa vặn nắm cửa, liền ra ngoài, trước mắt là một hành lang dài hôn ám tựa như đường hầm, đầu cùng có ánh sáng chói mắt.
Hạ Mộc nắm chặt ống kim loại trong tay, cấp thiết chạy về phía ánh sáng.
"Ngươi muốn đi đâu?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười tựa như trào phúng.
Là một giọng nói quên thuộc!
Hạ Mộc bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Trầm a di đứng sau lưng cô, bên cạnh chính là hai nam nhân đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng!
Thân thể Hạ Mộc căng thẳng, cảm giác sợ hãi phô thiên cái địa lan khắp toàn thân, cô không chút nghĩ ngợi mà xoay người bỏ chạy, ra sức chạy về phía có ánh sáng!
Phía sau có tiếng hô hoán đuổi theo, cô càng liều mạng chạy trốn, ngay lúc sắp đến được lối ra, cổ tay lại bị người bắt lấy!
Cô không chút do dự mà trở tay xuất kích, gạt chân những người ở phía sau.
Lúc đứng dậy, thấy Trầm Tiểu Ngọc chồm đến!
Hạ Mộc nghiêng người, cổ tay xoay chuyển, mượn lực đạo lúc Trầm Tiểu Ngọc xông đến, hung hăng dùng ống kim loại đâm vào ngực nàng!
"A..."
Hạ Mộc rút ống kim loại ra, máu tươi từ l*иg ngực Trầm Tiểu Ngọc phun ra, nhìn thấy mà giật mình.
Hạ Mộc đứng dậy tiếp tục chạy về phía lối ra, nhưng vừa muốn cất bước, cổ chân bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
Cô cố sức đạp mấy cái, nhưng không thoát được, nhìn lại, nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh.
Người đang bưng ngực nằm trên mặt đất, căn bản không phải Trầm Tiểu Ngọc, là mẹ cô!
"Mẹ..." Trước mắt Hạ Mộc thiên toàn địa chuyển, vừa muốn ngồi xổm xuống, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Hạ Mộc! Ra ngoài! Mau ra đây!"
Là giọng nói của Quyển Quyển?
Hạ Mộc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quyển Quyển đứng ở đầu cùng của hành lang, tựa như được thủy tinh vô hình ngăn cách ở bên ngoài.
"Cọc cọc cọc."
Quyển Quyển cố sức đấm vào không khí, thần sắc cấp thiết hô hoán tên cô.
"Đến đây, Hạ Mộc, đừng để bọn họ khống chế, ngươi nhìn thấy cũng không phải là thật, mau tới đây!"
Hạ Mộc bình tĩnh một chút, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra, cúi đầu, phát hiện người bắt lấy cổ chân cô lại biến thành Trầm Tiểu Ngọc.
Hạ Mộc một cước đá nàng ta ra, ra sức chạy về phía cuối hành lang.
"Hạ Mộc...Khụ..."
Đột nhiên, bóng người đứng ở cuối hành lang không thấy đâu nữa, Hạ Mộc nghe giọng nói suy yếu của Quyển Quyển từ phía sau truyền đến.
Cô giật mình, lần thứ hai quay đầu lại, phát hiện Trầm Tiểu Ngọc cách đó không xa cả người là máu dĩ nhiên biến thành Quyển Quyển!
Quyển Quyển quỳ rạp trên mặt đất, thần sắc thống khổ vươn tay về phía cô!
"Hạ Mộc, cứu ta..."
Quyển Quyển!" Trước mắt Hạ Mộc tối sầm, muốn xoay người chạy trở lại!
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của một nữ nhân xa lạ: "Hạ Mộc, đừng quay đầu lại, đi ra! Ngươi nhìn thấy đều là giả, mau ra đây!"
Giọng nói này dường như có ma lực xuyên thấu tâm linh, xa lạ rồi lại quen thuộc như vậy!
Lúc Hạ Mộc lấy lại tinh thần, tất cả mọi người trong hành lang đã biến mất, cô dần dần khôi phục khả năng suy nghĩ.
Đó là giọng nói của ai?
Cô nhớ ra, là giáo sư tâm lý học trên Ba Lan Đảo?
Nàng thế nào lại ở chỗ này?
"Đi ra!"
Hạ Mộc giống như bị giọng nói kia khống chế, bối rối xoay người, từng bước một đi về phía cuối hành lang.
Trong nháy mắt bước ra khỏi mảnh bạch quang kia, Hạ Mộc mở mắt trên ghế nằm, thấy nữ nhân tóc ngắn đeo bông đinh ngọc trai, trên mặt có nụ cười từ ái làm cho người ta yên lòng.
"Hô...." Giáo sư Milna thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, tháo bao tay bán dẫn trên tay xuống, tắt thiết bị đi.
"Cọc cọc."
Hạ Mộc lại nghe tiếng gõ cửa, rất giống âm thanh gõ vào không khí của Quyển Quyển trong giấc mơ.
Cô ngửa đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cách đó không xa bên ngoài cửa thủy tinh, Quyển Quyển đang mở to hai mắt nhìn cô, sau đó lại cấp thiết ngẩng đầu nhìn Milna.
Milna mỉm cười, dựng thẳng ngón trỏ, đặt lên trên môi, ra dấu tiểu vương trữ yên lặng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng oán giận: "Bảo ngươi đừng gấp, vừa lên tiếng, lại tạo ra một đống ảo giác quấy rầy, thiếu chút nữa hại ta uổng phí công sức."
Hạ Mộc không hiểu ra sao, cấp thiết ngồi dậy.
Cô đã phân không rõ mọi việc trước mắt là chân thật hay là giả tạo, dường như một giấc mộng dài mấy tháng, tỉnh lại từ một giấc mộng rồi lại rơi vào một giấc mộng khác.
Cô không thể tin được trước mắt chính là hiện thực, Milna vì sao lại ở chỗ này?
Ở đây không phải Ba Lan Đảo, không nên thấy Milna!