Toàn Bộ Cá Khô Của Đế Quốc Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 121

Hạ Mộc chỉ là dự định ngủ một chút, khôi phục tinh thần, nhưng vừa nằm xuống giường lại lâm vào ngủ say.

Thời gian tựa hồ biến mất, cô không biết qua bao lâu.

Có thể cũng chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, Hạ Đóa Đóa cũng bò lên trên giường, tựa hồ gọi cô vài tiếng, nhưng Hạ Mộc nghe không rõ, cũng không tỉnh dậy được.

Hạ Đóa Đóa phát hiện Hạ Mộc gần đây càng lúc càng thích ngủ, giống như biến thành một người khác.

Thời gian trung học, tỷ tỷ học phách của nàng, có thể liên tục một tuần mười hai giờ ngủ sáu giờ thức dậy, gần đây lại thường xuyên chờ đến đồng hồ báo thức reo lên mới có thể bị đánh thức.

Đại khái là bởi vì chuyện của ba tâm lực lao lực quá độ đi.

Hạ Đóa Đóa không thử gọi cô tỉnh dậy nữa.

Thật ra Hạ Mộc rất hy vọng được Hạ Đóa Đóa cố sức lay tỉnh, ý thức của cô có chút mơ hồ, không có cách nào hoàn toàn tỉnh táo.

Loại cảm giác này khiến cô rất bất lực, như là cách rời thế giới hiện thực.

Cô cố sức mở mắt ra, thấy bản thân dường như bị nhốt trong một dòng nước hắc ám, mọi thứ bên ngoài cũng không rõ, giọng nói cũng không có cách nào xuyên qua lớp nước mà vào trong tai.

Tư duy trở nên trì độn, nhưng còn có thể nhớ đến một chút gì đó, cô hơi thở mong manh mà lẩm bẩm: "Quyển Quyển, đều tại ngươi..."

Dường như một đêm cũng không có nằm mơ.

Hạ Mộc được Hạ Đóa Đóa lay tỉnh, ngoài cửa sổ sắc trời sáng rõ.

" Rời giường đi tỷ tỷ! Hôm qua chín giờ ngươi đã ngủ, lúc này cũng sắp buổi trưa rồi!"

Hạ Mộc kinh ngạc, mở mắt ra, hỏi nàng: "Mấy giờ rồi?"

" Kém năm phút nữa là mười giờ!"

Hạ Mộc chống người dậy, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng hốt.

Cô vô cùng mệt mỏi, cảm giác căn bản không ngủ thời gian dài như vậy.

Chăn trên người chảy xuống, ánh mắt cô dừng trên váy ngủ mày lam của mình, trong đầu hiện lên một tia sáng, cuống quít quay đầu hỏi Hạ Đóa Đóa: "Ta thế nào mặc thành như vậy?"

Hạ Đóa Đóa vẻ mặt mờ mịt: "Đây không phải là váy ngủ của ngươi sao?"

" Ta..." Hạ Mộc thần sắc kinh hoảng, cô nhớ kỹ tối qua lúc lên giường, chỉ là muốn nghỉ ngơi nửa giờ,  nên ngay cả quần áo cũng chưa từng thay, càng không cần nói đến mặc áo ngủ.

Nhưng hiện tại vì sao cô sẽ mặc áo ngủ của mình?

Hạ Đóa Đóa hiển nhiên không chú ý đến quần áo của cô tối qua, cũng không thể nào giúp  cô thay áo ngủ.

Chẳng lẽ là... Nhớ lầm?

Hạ Mộc hai tay nắm tóc, trong lòng có dự cảm đặc biệt đáng sợ, nhưng lại nói không rõ nguyên do.

Hạ Đóa Đóa ngồi bên giường, dùng cánh tay đẩy cô, hạ giọng hỏi: "Tỷ, trên người ngươi có hương thơm xa lạ, tối qua ta đã nghĩ hỏi ngươi nhưng ngươi lại không để ý đến ta, có phải ngươi đã bị tiêu ký rồi không? Là ai vậy? Sẽ không phải là Trứng Cuốn điện hạ đi!"

Hạ Mộc lấy lại tinh thần, quay đầu chăm chú nhìn nàng: "Ngươi nghìn vạn lần đừng nói với mẹ."

" Vậy ngươi trả lời ta trước nha!" Hạ Đóa Đóa khẩn cấp tễ mi lộng nhãn với cô: "Điện hạ còn nhỏ hơn ta năm tuổi đi?  Ngươi thật lợi hại a, có phải chúng ta sắp thành hoàng thân quốc thích rồi không!"

" Đừng náo loạn!" Tâm tình của Hạ Mộc hòa hoãn một chút, hé miệng cười đẩy béo muội muội: "Đi chơi đi."

Hạ Mộc rời giường mở cửa sổ.

Tiết xuân se lạnh, gió nhẹ tựa như lưỡi dao cắt vào mặt, khiến cô cảm thấy thanh tỉnh rất nhiều.

Không bao lâu, Trầm a di gõ cửa gọi cô ăn trưa, thấy cô mở cửa, lập tức đi vào phòng vội vàng giúp cô đóng cửa: "Ôi chao tiểu cô nãi nãi, lạnh như thế, ngươi cũng không sợ cảm lạnh."

" Nào có yếu ớt như thế." Hạ Mộc nói xong còn muốn mở cửa sổ.

" Ngươi hiện tại không giống trước kia nữa." Trầm a di giữ kín như bưng nhìn nàng nhìn cô: "Tuyến tố của người khác đang ở trong thân thể ngươi, hơn nữa còn là chủng tộc đáng sợ như vậy, thời gian thích ứng nhất định sẽ làm ngươi rất uể oải, phải hảo hảo điều dưỡng. A di đặc biệt nấu canh gà cho ngươi, mau xuống lầu uống chút canh đi."

Hạ Mộc sững sốt, có chút nghi hoặc: "Được tiêu ký, còn có thể có thời gian thích ứng? Ta... Ta không nghe người khác nói qua?"

" Thế nào không?" Trầm a di vỗ cánh tay cô: "Vương trữ không phải ngươi bình thường, ngươi rốt cuộc là thú nhân loại nhỏ, không điều dưỡng tốt, sẽ không chịu nổi."

Hạ Mộc nhíu mày nhìn nàng một cái, cảm giác bất an lần nửa sinh sôi trong lòng.

Lúc xuống lầu ăn, cô phát hiện Trầm a di chỉ hầm canh gà cho một mình cô, nhiệt tình không ngừng căn dặn cô uống nhân lúc còn nóng.

Hạ Mộc không hiểu sao có chút buồn bực, bỗng nhiên nhớ đến canh thổ đậu tối qua.

Dường như cô chính là ăn xong canh thổ đậu, xuống lầu rửa chén mới cảm thấy đầu óc bắt đầu ảm đạm.

Trong lòng cô dâng lên một tia phòng bị, dùng khóe mắt liếc nhìn Trầm a di, lại nhìn Ngao Cốc một chút,  đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Quyển Quyển hoài nghi Trầm a di và Ngao Cốc, là bởi vì các nàng lai lịch bất minh, phía sau có chứa nhiều bí mật không tiện tiết lộ.

Nhưng hai mẹ con này, có thể có động cơ gì phải hại cô đây?

Cô nhìn ra được, Trầm a di trăm phương nghìn kế đem trách nhiệm đẩy lên người quốc vương, điều này cũng không kỳ quái, bởi vì mẹ cô cũng như vậy.

Hai nhà đối với quốc vương đều lòng mang bất mãn, bởi vì bản thân đều là gia đình đặc công, làm việc cho hoàng thất, kết quả lại bởi vì một lần nhiệm vụ, bị oan uổng hơn mười năm, huống hồ ba của Ngao Cốc còn đang hi sinh trong nhiệm vụ đó, có oán hận cũng là bình thường.

Hạ Mộc nhíu chặt mi tâm, cắn chiếc đũa, thần sắc quấn quýt.

Giả sử độc thủ phía sau màn chính là Trầm a di,  vậy nàng sẽ có mục đích gì?

Trả thù quốc vương?

Xúi giục Hạ gia?

Vậy cũng không đạo lý gì bắt ba cô đi.

Trầm a di lại một lần nhỏ giọng thúc giục cô, uống canh nhân lúc còn nóng.

Hạ Mộc càng cảnh giác, nhanh chóng lùa vài đũa cơm, trước khi đứng dậy, nhấp một ngụm canh, liền xoay người lên lầu.

Phía sau truyền đến tiếng lẩm bẩm của mẹ cô, cô không phản ứng, sau khi trở về phòng tìm khăn tay phun ngụm canh ra, ném vào trong thùng rác.

Cô đi đến bên giường cầm lấy điện thoại, phát hiện có hai tin nhắn chưa đọc, đều là Quyển Quyển gửi đến.

8:32am: "Dậy rồi sao."

10:11am: "Muội muội ta [hình ảnh]"

Trong ảnh là một đứa bé mặc áo ngủ màu lam nhạt, khuôn mặt cũng béo tròn như quả trứng, bất quá vẫn có một chiếc cằm đầy, không mở mắt, hàng mi thưa thớt, chóp mũi cao cao, tạm thời vẫn không nhìn ra là giống ai.

Hạ Mộc không có tâm tư nhìn trẻ con, thần sắc lo âu trả lời: "Ta cảm thấy Trầm a di rất khả nghi, nhưng mẹ ta không thể nào để nàng rời khỏi nhà, làm sao bây giờ?"

Không đợi bao lâu, điện thoại lập tức rung lên, Hạ Mộc thấy Quyển Quyển trả lời.

" Ta đi tìm ngươi."

Hạ Mộc rất khó xử, tối qua mẹ cô mới vừa buông tha cô một lần, hiện tại nếu như không kiêng nể gì cả tiếp tục lui tới cùng Quyển Quyển, mẹ nhất định không chịu nổi.

Dù sao ba còn không có tin tức, cô không nên vào lúc này bày ra dáng vẻ yêu đương cuồng nhiệt cùng Quyển Quyển.

Nhưng hiện tại trong lòng cô rất hoảng hốt, thầm nghĩ ở bên cạnh Quyển Quyển.

Cô giãy dụa hồi lâu, trả lời: "Mẹ ta sẽ tức giận."

Chỉ chốc lát sau, Quyển Quyển lại gửi tin nhắn: "Cứ nói là ngủ trưa, khóa trái cửa phòng, ta leo qua cửa sổ đón ngươi ra."

Vì vậy, Hạ Mộc mới vừa tỉnh ngủ một giờ, lần thứ hai xuống lầu, tìm đúng thời cơ, biểu thị bản thân muốn ngủ trưa.

Hạ Mộc đóng cửa, khóa trái, đi trở về bên cạnh bàn học.

Không quá lâu, ngoài cửa sổ xuất hiện một cái bóng, cô quay đầu, thấy Quyển Quyển ngồi xổm trên bệ cửa sổ,  vỗ vỗ cửa sổ thủy tinh.

Hạ Mộc bước nhanh tiến lên mở cửa sổ, Quyển Quyển vươn tay với cô, cô lại lắc đầu: "Ta không dám ra ngoài, sợ mẹ gõ cửa, ngươi vào đi, chúng ta cứ ở trong phòng."

Dưới lầu, Trầm a di thu dọn chén đũa vào nhà bếp, dây chuyền hoa hồng trong cổ áo, bỗng nhiên rung lên một cái.

Nàng biến sắc, liếc mắt nhì phòng khách, thấy không ai nhìn mình, lập tức buông chén đũa, xoay người đi vào toilet.

Cô đóng cửa lại, lấy điện thoại trong túi ra, gọi đi.

Điện thoại lập tức chuyển được, giọng nói của nam nhân trải qua biến âm, từ ống nghe truyền đến: "Nha đầu kia lại gặp mặt vương trữ."

Trầm Tiểu Ngọc che miệng thấp giọng trả lời: "Xin lỗi, ta sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này."

Đối diện tiếng nói lạnh nhạt: "Rất nhanh? Ngươi rốt cuộc có biết tình hình hiện tại nguy hiểm cỡ nào hay không? Nếu như nữ nhi nhà hắn thật sự có liên hệ với vương thất, đường của chúng ta sẽ không đi được xa nữa.

Tiểu vương trữ kia thật sự khó giải quyết, âm hiểm đến ngoan độc, không rên một tiếng đã kéo thuyền của chúng ta lên đất liền, từ đầu đến cuối bốn mươi tám tiếng đồng hồ tất cả video giám sát của hải quan điều lấy được, xem ra là quật ba thước đất cũng muốn đào chúng ta ra, chỉ là vấn đề thời gian."

Trầm Tiểu Ngọc nghe vậy sững sốt, vội vàng nói: "Chuyện này nếu như quá nguy hiểm, hay là thẳng thắn quên đi, trực tiếp gϊếŧ Hạ Thụy An diệt khẩu!"

" Ngu xuẩn! Hiện tại đã không còn đường lui nữa." Giọng nói của điện thoại bên kia, dường như ma quỷ trong địa ngục: "Ngươi lập tức khiến nữ nhi của hắn cắt đứt quan hệ với vương thất, bằng không cho dù chúng ta đem Hạ Thụy An bình an đưa trở về, ngay mặt dập đầu cho bọn hắn, cũng tránh không khỏi cái chết."

Trầm Tiểu Ngọc thống khổ nhắm mắt: "Ta hiểu được."

Bên kia nam nhân hổn hển: "Đừng mẹ nó luôn nói những lời này, ngươi biết có ích lợi gì? Ta muốn ngươi cam đoan giải quyết trong vòng một tuần!"

Trầm Tiểu Ngọc vội vàng nói: "Chuyện này gấp gáp không được, hôm qua lượng thuốc ta hạ quá nhiều, nha đầu kia đã bắt đầu hoài nghi ta, ngươi lại hối thúc ta, ta sợ rằng sẽ sớm bại lộ!"

Bên kia nam nhân thoáng bình tĩnh trở lại: "Hiện tại là sống chết trước mắt, chúng ta ở đây đã bị con Địch Hách Lạp kia làm cho không còn đường lui nữa, chỗ ngươi không được phép thất bại, chỉ có thể buông tay đánh cược một ván."



Tô Ngữ Mạt giống như thường ngày, ngồi trong phòng khách gọi điện thoại, liên hệ cảnh viên có liên quan hỏi thăm tình huống.

Khóe mắt nhìn thấy Trầm Tiểu Ngọc khuôn mặt u sầu ngồi xuống bên cạnh, nàng có chút nghi hoặc,  cúp máy quay đầu hỏi nàng: "Làm sao vậy chị dâu?"

Trầm Tiểu Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

" Xảy ra chuyện gì?" Tô Ngữ Mạt bị thần sắc của nàng hù dọa.

Trầm Tiểu Ngọc lắc đầu: "Việc này... Ta vốn dĩ đáp ứng nha đầu không nói cho ngươi biết, nhưng lại không an tâm, dù sao Thụy  An sợ rằng còn đang trong tay nam nhân kia, ta sợ Mộc Mộc bị hài tử nhà hắn lừa gạt."

Trầm Tiểu Ngọc thêm mắm thêm muối nói ra mọi chuyện, Tô Ngữ Mạt tức giận đến suýt nữa trực tiếp xông lên lâu đoán cửa phòng.

Trầm Tiểu Ngọc bày mưu tính kế cho nàng: "Hài tử kia bay rất nhanh, ngươi đi cửa chính nhất định không bắt được, ngươi ra sau nhà, ngồi ngoài cửa sổ đợi nàng."

Chiêu này xác thực hữu dụng.

Tô Ngữ Mạt leo cửa sổ mà vào, "cạch" một tiếng giật mạnh rèm cửa sổ, liền nhìn thấy khuê nữ nhà mình đang bị quyển mao ấu tể đè ở trên tường cắn vào cổ...

Hạ Mộc lúc này vẫn chưa lấy lại tinh thần, Quyển Quyển giật mình đột nhiên buông thắt lưng cô ra, tựa như lăng ba vi bộ thối lui lại, bản năng muốn rũ sạch chứng cứ phạm tội.

Vì vậy, Hạ Mộc vốn dĩ bị hùng ấu tể ép lên tường, mất đi chống đỡ "phịch" một tiếng rơi xuống sàn, cái mông cũng ngã thành ba cánh hoa!

Cô kinh hoảng quay đầu, thấy mẹ cô vẻ mặt hận không thể rút súng máy ra xả đạn.

"Nha đầu chết tiệt kia... Ta, ta..." Tô Ngữ Mạt nhảy vào trong phòng, gấp khó dằn nổi tìm kiếm "vũ khí" khắp bốn phía, cuối cùng tìm được một cây thước nhược trên bàn học, lập tức "gϊếŧ" thẳng về phía Hạ Mộc.

"Mẹ! Mẹ!" Hạ Mộc đứng lên, hoảng hốt không chọn đường mà chạy về phía giường ngủ, khóe mắt còn không quên hung hăng trừng hùng ấu tể vừa thấy xảy ra chuyện đã vứt bỏ cô!

Trứng Cuốn điện hạ bị con mèo ngốc trừng hồi phục tinh thần, vội vàng tiến lên, ngăn trở Tô Ngữ Mạt.

Nhưng điện hạ vừa rồi trong lúc "tình đến lúc nồng" đã cởi nút quần của mình, hiện tại sống chết không cài lại được, khóa kéo còn trượt xuống phía dưới một nửa, quần không ngừng tuột xuống...

Vì vậy, Trứng Cuốn điện hạ thường ngày tao nhã uy nghiêm, chỉ có thể một tay kéo lưng quần, nỗ lực cài nút quần, một tay đi đoạt "vũ khí" trong tay Tô Ngữ Mạt, lắp bắp khuyên bảo.

"A di đừng, ngài bình tĩnh một chút, vừa rồi bụi bay vào mắt Hạ Mộc, ta chỉ là giúp nàng thổi một chút..."

Trong mắt Tô Ngữ Mạt tất cả đều là lửa giận, ra sức đẩy quyển mai ấu tể, vung thước, nhắm ngay Hạ Mộc đang lui ở chân giường, ra sức đánh xuống!

"Bốp! —"

Một tiếng gãy vỡ, thước nhược gãy thành hai hoạn, một đoạn trực tiếp bắn ra ngoài, đánh vào tủ quần áo, sau đó rơi trên sàn nhà bằng gỗ.

Tiếng ầm ĩ trong phòng nhất thời đình chỉ.

Trong tay Tô Ngữ Mạt nắm vẫn nửa đoạn thước còn lại, vẻ mặt kinh hoảng... Nhìn về phía khuôn mặt trái của quyển mao ấu tể.

Sườn mặt trắng nõn hiện ra một lằn dài màu đỏ...

Nàng đánh nhầm người!