Trong nháy mắt lúc vào cửa, Hạ Mộc cũng đã nhận ra thân phận của nam nhân kia.
Đối mặt một con Địch Hách Lạp thành niên xa lạ, cô từ trong tiềm thức cảm thụ được áp bách cùng run sợ, là không cách nào chống cự.
Đôi tử đồng nhìn chằm chằm Hạ Mộc, khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc chính là loại màu sắc thuần túy này, xa lạ chính là ánh mắt của hắn, không hề có thiện ý.
Không thể nghi ngờ, bản thân bệ hạ chính là không giận tự uy, cộng thêm đôi mắt tràn ngập cảm giác bài xích đối với cô gái trước mặt, nên cho dù giả vờ hòa ái thế nào, đều có lệ khí bức người.
Hạ Mộc cảm giác bộ lông cả người đều đang dựng đứng, lại còn phải duy trì trấn định.
Trong đầu hồi ức lễ tiết tiêu chuẩn khi tham kiến quốc vương, chân phải của cô có chút cứng nhắc lui về phía sau một bước, lệch góc với chân trái, khẽ cúi người, gật đầu nói: "Chào buổi trưa, bệ hạ."
Nam nhân chắp tay bước đến cạnh bàn, ánh mắt quan sát không rời khỏi người cô, thần sắc cao ngạo xen lẫn lạnh lùng, cuối cùng mặt không biểu tình kéo ghế ngồi xuống, làm động tác "mời ngồi" đối với Hạ Mộc.
Hạ Mộc không dám đặt câu hỏi trước, chỉ có thể thuận theo mà ngồi xuống bàn, cúi đầu, đầu óc xoay chuyển như cối xay gió –
Bệ hạ đặc biệt đặc biệt triệu kiến cô?
Lễ phục?
Nhất định là bộ lễ phục sang quý bị hắn phát hiện, hiện tại có phải muốn cô trả tiền hay không?
Không đợi cô nghĩ ra một manh mối, Đoạn Khuynh Trạch đã ngồi xuống ngay đối diện, chỉ chỉ một chiếc hộp đặt trên bàn trà cách đó không xa, trầm giọng nói: "Hy vọng ngươi sẽ thích."
Ngữ khí này nghe không ra hỉ nộ, Hạ Mộc sững sốt, hơi ngẩng đầu, ánh mắt quẫn bách nhìn về phía nam nhân có khuôn mặt tuấn tú, cố lấy dũng khí giải thích: "Ta vốn dự định tự mình chuẩn bị lễ phục, nhưng..."
" Ngươi không cần chú ý." Đoạn Khuynh Trạch rũ mi nhìn chằm chằm cô: "Ta nghĩ là Đồng Đồng chủ động mời ngươi, giải quyết vấn đề dự tiệc giúp ngươi, cũng là theo lẽ thường, hiện tại nó thuộc về ngươi."
Hạ Mộc không thể phản bác lời nói của quốc vương, chỉ có thể gật đầu trả lời: "Cảm ơn."
Đoạn Khuynh Trạch hơi ngã lưng ra sau, tựa vào lưng ghế, bắt đầu nói vào chính đề: "Dĩ nhiên, ta hẹn ngươi đến, ngoại trừ tặng lễ phục cho ngươi, còn có chút chuyện khác, muốn gặp mặt nói rõ ràng với ngươi, đối với cá nhân ta mà nói, việc này quan trọng hơn so với lễ phục, ngươi đoán được là chuyện gì sao?"
Hạ Mộc ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.
Đoạn Khuynh Trạch khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: "Xem ra ba mẹ ngươi không chuyển đạt mệnh lệnh của ta rồi."
Hạ Mộc có chút khẩn trương, hé môi, lại không nói nên lời.
" Nghe đây, cô gái nhỏ." Đoạn Khuynh Trạch hít sâu một hơi: "Ta không quá am hiểu giao tiếp với hài tử, sợ mặt đối mặt đề cập chuyện này cùng ngươi, sẽ làm ngươi cảm thấy thất vọng. Nhưng thật đáng tiếc, tựa hồ bất luận ta uyển chuyển thế nào, cũng không thể làm ngươi hiểu rõ ý của ta, cho nên, hiện tại, xin hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Hai tay Hạ Mộc đặt trên đùi nắm chặt thành quyền, trong lòng đã đoán được nam nhân này muốn nói gì, cũng không muốn minh xác nghe hắn nói với cô.
Một khi hắn nói ra, đó chính là mệnh lệnh, gần như sở hữu hiệu lực tương đương pháp luật, cô không thể tiếp tục xem như không biết.
Trong một tháng này, Quyển Quyển trở lại bên cạnh cô, ngày tháng trở nên đơn thuần lại an nhàn, an nhàn đến khiến cô hiểu lầm rằng sẽ thiên trường địa cửu.
Giờ phút này, chỉ cần nam nhân này nói một câu, thì có thể khiến tình bạn cô thật vất vả mới có lại được sụp đổ, hoàn toàn trở thành một thứ gọi là hồi ức.
Làm sao có thể thản nhiên chấp nhận?
" Ta hy vọng người của hai nhà chúng ta có thể duy trì khoảng cách, không nên có quá nhiều tiếp xúc." Hắn ngữ khí bình thản lại chân thật đáng tin: "Bao gồm ngươi và Đồng Đồng."
Hạ Mộc giống như tự dựng cho bản thân một bức tường, dường như cái gì cũng không nghe thấy, thần sắc mờ mịt nhìn hắn.
Ánh mắt của nam nhân nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi cô đáp lại.
Trong đầu cô đang gào thét với bản thân: "Gật đầu, nhanh chóng đáp ứng!"
Nhưng thốt ra lại là: "Vì sao?"
Nam nhân hít sâu một hơi, có chút nghi hoặc nhìn cô: "Ngươi hoàn toàn không biết tình hình của ba mẹ ngươi sao? Ta nghĩ chuyện này không có khả năng, nếu ngươi muốn ta giải thích rõ ràng, vậy ta sẽ nói rõ với ngươi –
Bởi vì ba mẹ ngươi đang mang tội danh.
Thê tử của ta sử dụng lệnh đặc xá đối với ba mẹ ngươi.
Ngươi hẳn là hiểu rõ, lạm dụng đặc quyền vương thất, trong mắt dân chúng là một việc không mấy tốt đẹp.
Chúng ta sở dĩ giúp đỡ ba mẹ ngươi, hoàn toàn là bởi vì thê tử ta tín nhiệm nhân phẩm của ba mẹ ngươi, mà không phải bởi vì hai nhà chúng ta có giao tình đặc biệt gì đó.
Nếu như thê tử ta và ba mẹ ngươi âm thầm qua lại, hoặc là ngươi và con gái của ta gặp gỡ thân thiết, đều có khả năng tạo thành dư luận xã hội bất lợi đối với vương thất, cũng có thể nói đối với hai gia đình chúng ta."
Hạ Mộc trầm mặc giây lát, thấp giọng trả lời: "Ta sẽ rửa sạch tội danh của ba mẹ, bọn họ là trong sạch."
Đoạn Khuynh Trạch mạn bất kinh tâm nhún vai: "Ta mỏi mắt mong chờ."
Hạ Mộc nhìn ra được, hắn đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện, cô chỉ đành lúng túng đứng lên, cung kính gật đầu tạm biệt: "Ta đã hiểu, bệ hạ."
Mới vừa xoay người, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói của bệ hạ: "Đừng quên lễ phục của ngươi."
Hạ Mộc dừng bước, không quay đầu lại, giọng nói phiêu hốt trả lời: "Ngài muốn ta lấy lễ phục đi, sau đó lại thất hẹn với điện hạ sao?"
Đối phương không đáp lại.
Hạ Mộc xoay người, khuôn mặt trắng nõn bởi vì áp chế lửa giận mà phiếm hồng, cô không thể nhịn được nữa mà run giọng nói: "Lý do của ngài rất đầy đủ, ta nghĩ phản bác, nhất định phải rửa sạch tội danh của ba mẹ trước, nhưng xin hỏi, ta có quyền lợi nói cho điện hạ biết nguyên nhân thật sự khiến ta thất hứa hay không?
Ta biết, ngài làm như vậy, có thể chỉ là muốn làm cho điện hạ cảm thấy, ta là một người xấu không giữ lời hứa, từ căn bản phá hủy hảo cảm của điện hạ đối với ta.
Nhưng ngài không cảm thấy điều này rất tàn nhẫn đối với điện hạ sao?
Ta đối với ngài mà nói, chỉ là con gái của tội nhân, ba mẹ hưởng lệnh đặc xá của vương thất, ta chịu một chút ủy khuất, tựa hồ cũng là lẽ thường, nhưng điện hạ là hài tử của ngài, lẽ nào ngài không có nghĩa vụ để nàng biết chân tướng sao?
Một lần lại một lần phá hủy tình bạn giữa bọn ta, không chỉ sẽ làm ta hổ thẹn và tiếc nuối, cũng sẽ làm điện hạ bị tổn thương."
Đoạn Khuynh Trạch nghe vậy trầm thấp nở nụ cười, giương mắt châm chọc nhìn về phía nàng: "Thứ ta mạo muội, ngươi tiếp cận Đồng Đồng, đơn thuần chỉ là xuất phát từ tình bạn?"
Hạ Mộc nghi hoặc liễm mi, đáp: "Đây là dĩ nhiên."
Đoạn Khuynh Trạch cười lắc đầu: "Nếu thật sự là như vậy, ta trái lại không cần phải can thiệp quá nhiều."
Trong mắt Hạ Mộc tro tàn lại cháy.
Tuy rằng không biết hắn nói thật hay nói đùa, nhưng cô vẫn giống như nắm được rơm rạ cứu mạng, cấp thiết nghiêng người, hai tay chống trên bàn, thần sắc khẩn thiết tranh thủ: "Là thật! Bệ hạ, sau khi ta tốt nghiệp, sẽ làm việc ở CGA, mà không phải sở đặc công hoàng gia, không thể dựa vào quan hệ thăng tiến, ta tuyệt không có mục đích bất lương, cũng sẽ không yêu cầu bất kỳ đặc quyền gì, tổn hại đến danh dự của điện hạ!"
Đoạn Khuynh Trạch ánh mắt lộ ra một tia mệt mỏi, tựa hồ đôi mắt tiểu cô nương trước mắt đã rất bất đắc dĩ, chỉ đành có lệ trả lời: "Rất xin lỗi, ta cho rằng nhiệm vụ hàng đầu của Đồng Đồng hiện tại, là học tập, nàng hiện nay chỉ mới thông qua kỳ thi sơ cấp, kỳ thi trung cấp tổng điểm chỉ xếp thứ ba, vấn đề rất nghiêm trọng.
Cho nên về mặt giao thiệp bạn bè, ta hy vọng tốt nhất là có thể cùng Đồng Đồng tiến bộ, giúp đỡ lẫn nhau. Đơn thuần là tụ tập uống rượu, vui chơi, như vậy sẽ chỉ kéo Đồng Đồng cùng nhau rơi xuống."
Tụp tập uống rượu?
Bệ hạ đây rõ ràng là châm chọc cô dạy hư vương trữ.
Hạ Mộc lộ vẻ quẫn bách buông xuống ánh mắt, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm ảnh hưởng tích cực của bản thân đối với Trứng Cuốn điện hạ –
Nếu như nói "điện hạ là bởi vì ta mới học được cách phi hành", như vậy cũng thật sự là dát vàng lên mặt mình.
Nhưng ngoài ra, cô ngoại trừ âm thầm tặng bánh pudding, khiến mặt bánh bao của điện hạ tròn thêm một vòng, thực sự không có gì có thể xem như công lao.
Chờ một chút... Vấn đề thành tích rất nghiêm trọng sao?
Hạ Mộc chú ý đến điểm này, trong lòng nhất thời sóng ngầm cuồn cuộn –
Thiên tài ấu tể tự ngạo kia, sao có thể gặp trắc trở ở phương diện thành tích?
Hạ Mộc giương mắt nhìn về phía bệ hạ: "Kỳ thi trung cấp của điện hạ xếp thứ ba? Thành tích như vậy không thể thông qua kỳ thi sao?"
Nhắc đến chuyện này tâm tình của Đoạn Khuynh Trạch liền trầm trọng, thẳng thắn trả lời: "Ba Lan Đảo tổng cộng chỉ có năm học viên, xếp hạng nhất cũng không không qua được kỳ thi trung cấp, huống hồ là thứ ba?"
Hạ Mộc rất kinh ngạc: "Nhưng điện hạ đã sớm thông qua kỳ thi sơ cấp."
Đoạn Khuynh Trạch: "Đúng vậy, Đồng Đồng là học viên trẻ tuổi nhất thông qua kỳ thi sơ cấp, nhưng điều này cũng không thể giải quyết vấn đề, nội dung khảo hạch trong kỳ thi trung cấp và sơ cấp không hoàn toàn giống nhau, thành tích có dao động cũng là rất bình thường."
Hạ Mộc rơi vào thất thần trong chốc lát, một lát sau, đôi mắt mèo màu hổ phách của cô giống như được châm lên một ngọn lửa.
Cô đứng dậy, thần sắc trịnh trọng, ngữ khí chắc chắn: "Bệ hạ, nếu như ta có thể giúp thành tích của điện hạ thăng lên hạng nhất, vậy có phải đã có thể chứng minh, ta là một người bạn tốt đạt tiêu chuẩn?"
Như là nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười, Đoạn Khuynh Trạch dùng nắm tay đặt trên môi, buồn cười, ngẩng đầu trêu tức nhìn về phía Hạ Mộc: "Có nhiệt huyết, dám hy vọng, ngươi quả thực càng không biết trời cao đất rộng so với ta lúc trẻ, sợ rằng ngay cả huấn luyện viên ưu tú nhất trên đảo, cũng không dám nói ra những lời cuồng vọng như vậy."
Hạ Mộc không chút đả kích khi bị hắn trào phúng, cô cũng không phải tự tin thái quá, mà chỉ là tin tưởng vào Đoạn Tử Đồng.
Cô không tin ấu tể kia sau khi nỗ lực hết mình, vẫn chỉ có thể đạt được thành tích đứng thứ ba, đó không phải là thỏ tai cụp trong cảm nhận của cô.
Thỏ tai cụp trong lòng cô, là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, là người có thể một người một ngựa phá vụ án lớn ở cảnh cục CGA, thiên tài ấu tể đứng đầu thế giới, không có khả năng chỉ xếp thứ ba.
Thành tích tuột dốc khả năng chỉ có một – lực chú ý của Trứng Cuốn điện hạ không đặt vào việc học tập.
Đây không phải vấn đề năng lực, cô tự tin có thể xoay chuyển thế cục.
Cho nên, Hạ Mộc tràn đầy tràn đầy: "Bệ hạ, ta có thể tạm dừng việc thực tập, theo điện hạ đến Ba Lan Đảo tham gia huấn luyện đặc biệt, cũng cam đoan trong vòng hai tháng, giúp thứ hạng của điện hạ tăng lên thứ nhất!
Nếu như không thể thực hiện được lời hứa, ta sẽ lập tức rời xa điện hạ, vĩnh viễn sẽ không quấy rầy nữa, cũng cam đoan sẽ không tiết lộ những việc ngài đã làm."
Đoạn Khuynh Trạch có chút kinh ngạc, trầm mặc mấy giây, khinh thường cười nói: "Được, đây chính là ngươi nói, ta chỉ làm theo ý ngươi.
Nếu như sau này ngươi lại bức bách ta tự mình đứng ra can thiệp chuyện này, ta sẽ không khách khí như vậy nữa, ngươi đã là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm đối với hứa hẹn của bản thân."
Hạ Mộc khẽ nâng cằm: "Ta biết, nhưng, bệ hạ, nếu như muốn tham gia trận cá cược này, ngài ít nhất cũng phải bỏ ra một chút gì đó."
Đoạn Khuynh Trạch nở nụ cười: "Ngươi muốn ta cho ngươi hứa hẹn gì?"
Hạ Mộc nhấn mạnh từng chữ: "Nếu như ta thực hiện được lời hứa, xin mời ngài, tự mình, giải thích với điện hạ – nguyên nhân ta không tham gia buổi tiệc sinh nhật năm đó."
Đoạn Khuynh Trạch trợ to đôi mắt.
Hạ Mộc siết chặt nắm tay, bởi vì khẩn trương, bởi vì sợ hãi, hơn nữa bởi vì tràn ngập nhiệt huyết cùng hoài bão, mà khẽ run lên.
Cô thái độ kiên quyết yêu cầu một câu trả lời thuyết phục: "Có thể chứ? Bệ hạ."
Trong phòng là một mảnh yên lặng.
Sau một lúc lâu, Đoạn Khuynh Trạch đứng lên, vươn tay phải với Hạ Mộc, đạm nhiên trả lời: "Thành giao."