Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 125: Làm chủ

Editor: Gà

Khi vừa tỉnh ngủ, Ninh Vân Hoan đang ở trên giường nhà mình, bên ngoài sắc trời vừa tối, cô ngủ lâu nên có chút choáng váng đầu, Lan Lăng Yến cũng nằm bên cạnh cô, một tay gối dưới cổ cô, một tay ôm cả eo cô, hai người nằm sát bên nhau, trong phòng mở điều hòa, quả thật có chút ngột ngạt.

Cô vừa mới giãy dụa, Lan Lăng Yến lập tức mở mắt ra, càng ôm cô chặt hơn:

“Tỉnh ngủ rồi? Đói bụng chưa?”

Bị Đông Phương Ngạo Thế bắt cóc lâu như vậy vẫn chưa ăn uống gì, theo lý mà nói lúc này Ninh Vân Hoan hẳn sẽ đói bụng, cô sờ sờ bụng, lại lắc đầu: “Có lẽ quá đói rồi, nên không còn cảm giác nữa, đúng rồi lần này đã xảy ra chuyện gì?”

Đã tỉnh lại nên cô cũng có khí lực hỏi chuyện này, dù sao cũng ngủ không được, nhớ đến đây, Ninh Vân Hoan có chút phiền lòng, cô dám khẳng định Lan Lăng Yến biết rõ nguyên nhân, lần này thật sự cô không phải bị Cố Doanh Tích gây phiền phức.

Lan Lăng Yến nở nụ cười, một tay ôm cô vào lòng, xoa mặt cô dán trước ngực mình, ánh mắt có chút nguy hiểm, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành nói: “Vậy không bằng, em nói cho anh biết trước, làm sao em có thể biết người kia là Đông Phương Long? Anh nhìn dáng vẻ em, hình như em cũng biết Đông Phương Ngạo Thế, trước kia em đã từng gặp hắn rồi sao?”

Ninh Vân Hoan ngẩn ngơ, đột nhiên trái tim kịch liệt nhảy lên ‘thình thịch’, cô nhớ trong lúc vô ý bản thân đã thốt ra tên Đông Phương Long, lúc ấy vì quá mệt mỏi, thêm nữa dường như Lan Lăng Yến không chú ý đến việc này, biểu tình của anh không có gì bất thường, nên Ninh Vân Hoan cũng không để chuyện này trong lòng.

Không dự đoán được lúc này anh bắt đầu tính sổ, Ninh Vân Hoan cười gượng hai tiếng, thật sự Lan Lăng Yến này quá mức thông minh lanh lợi giảo hoạt, người bình thường thật không phải đối thủ của anh, Ninh Vân Hoan làm sao dám nói cho anh biết cô là người đã trùng sinh trở về chứ? Sao cô dám nói chuyện như vậy, Lan Lăng Yến là người nguy hiểm như thế, cô khẳng định bản thân có thể sẽ chết trên tay anh lần nữa, vì vậy vắt hết óc suy nghĩ xem nên nói qua loa việc này như thế nào.

“Làm sao vậy?” Lan Lăng Yến cười cười, đầu ngón tay cuốn một sợi tóc của cô thưởng thức. Biểu tình cân nhắc, nhưng không truy vấn nữa, thấy ánh mắt Ninh Vân Hoan, dường như cô đã quên câu hỏi anh khi nãy, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng ánh mắt phủ đầy khói mù.

Mặc dù nói chuyện này do Đông Phương Ngạo Thế làm. Thật sự Lan Lăng Yến vẫn cảm thấy oan uổng cho hắn, tính cách Đông Phương Ngạo Thế tự đại cuồng vọng, hắn muốn bắt người. Hoặc là phong tao phức tạp, hoặc là dáng vẻ khoe khoang, không thể sạch sẽ gọn gàng như thế, dù nóng lòng, nhưng Lan Lăng Yến không gấp đến mức hoang mang lo sợ, cứ thế điều tra, quả nhiên để anh tra ra một chút thú vị.

Đêm giao thừa tại Lâm gia Mộ Cẩn Ngôn đã từng vì giả ngu mà bị Lâm Xuyến tự nhận bản thân thông minh lợi dụng để giáo huấn Ninh Vân Hoan, bản thân hắn ta lúc ấy giả làm một thằng ngu, nghĩ rằng bản thân hắn ta làm như thế nào thì cô cũng chỉ là nàng dâu nhỏ sẽ không dám quát to. Dù sao những người Lâm Mộ, không có một người bình thường nào sẽ đi so đo với ngốc tử.

Người khác sẽ cười cô không rộng lượng, càng thua thảm hại hơn, sẽ bị người nói ngay cả một đứa ngốc cũng không bằng. Chính vì Mộ Cẩn Ngôn suy nghĩ quá nhiều, nhưng không ngờ sau cùng vệ sĩ bên người Ninh Vân Hoan đánh trả khiến răng hắn ta rơi đầy đất, nên trong lòng hắn ta vô cùng căm hận.

Nhưng vì hắn ta là người rất âm hiểm. Ngấm ngầm ẩn nhẫn, nên lúc ấy không thể bộc phát, ngược lại nhịn xuống, nhưng cơn tức tạm thời nhịn xuống này không có nghĩa về sau hắn ta sẽ không chuẩn bị truy cứu, Mộ Cẩn Ngôn là người cực thông minh. Khi đó hắn không động thủ, ngược lại lựa chọn lúc mọi việc đã qua hơn một tháng sau, mới động thủ.

Ban đầu Lan Lăng Yến đã nghĩ đến việc này, nên càng tăng thêm phòng bị, cấp thêm năm vệ sĩ mà ba Lan cho để bên người vợ, thân thủ của tất cả những người này đều vô cùng lợi hại, vốn nghĩ rằng bản thân cho người bảo vệ nghiêm ngặt không cho kẻ khác có cơ hội đâm lén sau lưng, những người gần đây thương tổn Ninh Vân Hoan sẽ không thể hại cô, phòng bị mọi nguy hiểm, nhưng không ngờ cẩn thận mấy vẫn có sơ sót, quan tâm quá sẽ bị loạn.

Mộ Cẩn Ngôn hận Ninh Vân Hoan, nhưng đồng thời cũng hận Lâm Xuyến khơi mào, tính cách người này có thù tất báo, tuy nhiên chủ ý của Lâm Xuyến lúc đó chỉ là biết thời biết thế mà thôi, nhưng nếu sự tình thành công, tự nhiên mọi việc đều tốt, nhưng tính kế không thành công, đương nhiên Lâm Xuyến sẽ phải chịu lửa giận của hắn.

Đúng dịp Lâm Xuyến bị Lâm gia đuổi ra khỏi cửa, Mộ Cẩn Ngôn chỉ nhẹ nhàng châm ngòi, quả nhiên Lâm Xuyến cắn câu, hiện tại cô ả đã bị Lâm Mậu Sơn cảnh cáo, không dám về lại Lâm gia, hiện giờ ba mẹ ả không dám tiếp xúc với ả, người duy nhất xem như yêu thương ả, cũng chỉ có bác Lâm Mẫn thôi.

Vốn ả muốn nhờ Lâm Mẫn sai người đánh Ninh Vân Hoan một trận xả giận mà thôi, nhưng ả không dám làm, vì bên cạnh Ninh Vân Hoan có đến vài vệ sĩ, lúc trước ả từng tận mắt nhìn thấy vệ sĩ đánh Mộ Cẩn Ngôn, nên không dám khinh thường, từ nhỏ Lâm Xuyến đã được Lâm Mẫn vô cùng yêu thương, vừa nghe đến ả muốn trút giận, đương nhiên lập tức đáp ứng.

Tuy hiện giờ Lâm Mẫn bị ba Lan dưỡng thành tính tình kiêu căng, rốt cuộc bà ta vẫn là phu nhân của ba Lan, nếu muốn dời đi hai thủ hạ của ba Lan là chuyện vô cùng dễ dàng, bà ta vốn không có ý gì, nhưng vì thấy Ninh Vân Hoan không vừa mắt, lại có thể giúp Lâm Xuyến hả giận, dù sao cũng sẽ không làm cô thiếu tay thiếu chân, vì vậy hoàn toàn không quan tâm việc Ninh Vân Hoan có ít đi vệ sĩ thì sẽ phát sinh chuyện gì.

Mà Mộ Cẩn Ngôn đã chờ đợi cơ hội này từ lâu, hắn vẫn sai người nhìn chằm chằm Lâm Xuyến và Lâm Mẫn, chờ đến thời cơ, không chút nghĩ ngợi thuận tiện sai người bắt Ninh Vân Hoan lên xe, đồng hành còn có đại tiểu thư Lý gia, rõ ràng hắn cũng sai người tóm lấy, dù sao thế lực trong quân của Lý gia không nhỏ, rất quan trọng, bọn hắn luôn luôn xem Lâm gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Lâm gia huy hoàng đã lâu quá rồi, lâu đến mức khiến hắn nhìn không vừa mắt.

Mộ Cẩn Ngôn là người có chí lớn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thu Mộ gia về túi, đến lúc đó tình huống Mộ gia như vậy hắn hẳn không thỏa mãn, một thế hệ Lâm gia này không có nhân vật xuất chúng nào, đến lúc đó nếu có thể tiêu trừ một ít thế lực Lâm gia, như đại thụ thay lá, thu về những thứ có lợi cho bản thân, như thế mới tốt.

Nghĩ vậy, vốn Lý Phán Phán không có trong kế hoạch của hắn cũng bị bắt luôn, hắn muốn sau khi xong chuyện sẽ đổ hết toàn bộ lên người Lâm Xuyến, còn Lâm Xuyến bị Lâm Mậu Sơn đuổi ra khỏi Liễu gia, chỉ cần ả họ Lâm còn sống, một ngày, một khi đào đến chuyện này sẽ do lão ba lão mẹ của ả ta gánh chịu trách nhiệm, Lý Phán Phán là tiểu thư được Lý gia sủng ái, nếu xảy ra chuyện, Mộ Cẩn Ngôn nghĩ đến vị lão thái gia ở Lý gia kia sẽ nể mặt ông dượng Lâm Mậu Sơn mà không truy cứu chuyện này, nhưng khẳng định trong lòng sẽ sinh ra vướng mắc, đây chính là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi.

Người duy nhất bị bắt lầm, chỉ có Cố Doanh Tích mà thôi, tính cách Lan Lăng Yến cẩn thận, qua điều tra sơ cho thấy Cố Doanh Tích có khả năng bị bắt lầm, nhưng anh vẫn muốn cẩn thận hơn, phát hiện quả thật ả ta bị bắt lầm, nguyên nhân do xông lên chặn đường Ninh Vân Hoan, chỉ muốn tìm cô cứu mạng thôi, vị Âu Dương Chấn Thiên kia đã tìm được Cố Doanh Tích, cũng biết sau lưng ả ta còn có đàn ông khác, trong cơn giận dữ, muốn gϊếŧ chết Ninh Vân Thành.

Cố Doanh Tích gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng ả lại không biết ai, nghĩ đến Ninh Vân Thành là người Ninh gia, ả chỉ có để Ninh gia giúp nghĩ biện pháp, nhưng ả tìm không thấy ba Ninh, hiện giờ Ninh phu nhân còn đang ở viện điều dưỡng, ả chỉ có thể phiền chán đi tìm Ninh Vân Hoan ở trường học, không ngờ chó ngáp phải ruồi, vừa lúc bị người của Mộ Cẩn Ngôn bắt đi luôn.

Chủ ý của Mộ Cẩn Ngôn khá hay, nhưng nửa đường lại bị người khác cướp mất, Đông Phương Ngạo Thế dẫn đầu trực tiếp va chạm xe hắn, hiện giờ tin tức sáng nay còn đang thông báo tai nạn va chạm xe.

Thủ đoạn trực tiếp ngang tàng như vậy đoán chừng Mộ Cẩn Ngôn kẻ luôn được người ta bồi ăn cơm vẫn chưa bao giờ gặp, Lan Lăng Yến vội vã tìm vợ, nên vẫn chưa tính sổ với hắn, nhưng dù nói như thế nào, lần này Mộ Cẩn Ngôn đã tổn thất lớn.

Hắn rất sợ việc phái người bắt Ninh Vân Hoan sẽ không thành công nên đều phái những người tinh nhuệ hắn đã âm thầm huấn luyện từ khi hắn còn nhỏ, những người này có thể nói là cùng lớn lên với hắn, không chỉ chịu ân huệ của hắn, những điều kiện vật chất đều không thể mua chuộc được bọn họ, chuyện lần này hắn vô cùng xem trọng, muốn đổ hết lên người Lâm gia, cho nên đã phái những người tâm phúc mà hắn tín nhiệm nhất.

Nhưng hiện giờ bị người ta chiếm, hẳn lúc này Mộ Cẩn Ngôn chỉ muốn thổ huyết thôi?

Cái tên ẻo lả Đông Phương Ngạo Thế kia, cuối cùng đã làm được một chuyện tốt!

Nguyên nhân trong này cũng có một phần của Lâm Mẫn, chỉ cần Lâm gia vẫn còn, ba Lan không thể để bà ta chịu thiệt, cho nên dù Ninh Vân Hoan biết Lâm Mẫn đã làm chuyện quái gì, nhưng cũng thật sự không có khả năng làm gì bà ta, huống chi trước kia con dâu của bà ta có quan hệ không rõ ràng với Lan Lăng Yến, nhưng sau này Lâm Mẫn không thích Ninh Vân Hoan, anh vẫn có thể thấy được.

Sau này Ninh Vân Hoan biết chuyện của Lâm Mẫn cũng không có chỗ tốt gì, chỉ có thể để cho trong lòng bà càng thêm không cam lòng mà thôi, chuyện mẹ chồng nàng dâu không phải việc đàn ông nên xen vào, Lan Lăng Yến cũng không muốn bảo vệ Lâm Mẫn, xem như anh đã nhìn ra, Lâm Mẫn biến thành dáng vẻ hiện tại, là trừng phạt lớn nhất của ba Lan đối với bà, dạy cho ngoan, nói không chừng lại là chuyện xấu, bà ta cứ hồ đồ như vậy cả đời đi, tuy chuyện lần này không hoàn toàn thương tổn đến Lâm Mẫn, nhưng Lan Lăng Yến cũng sẽ không dễ dàng để yên như vậy.

Ít nhất hai người Lâm Xuyến và Mộ Cẩn Ngôn, anh đã ghi nhớ trong lòng.

Lại nói đến Ninh Vân Hoan, Ninh Vân Hoan cũng không dám hỏi lại chủ mưu thật sự là kẻ nào, Lan Lăng Yến không cần nhớ đến chuyện này mới tốt.

Chuyện bị bắt cóc đã qua hai ngày, trong lúc đó người của Lý gia cũng đến một lần, ai đã làm chuyện tốt này sau lưng trong lòng bọn họ đều đã rõ ràng, tuy Lý Phán Phán bị liên lụy, nhưng nghe cô ta nói Ninh Vân Hoan vẫn chiếu cố cô ta, người Lý gia nhận phần nhân tình này, đến cửa đưa nhiều lễ vật tạ lễ cho Ninh Vân Hoan.