Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 18: Bắt gặp

“Không phải tớ đã sớm nói với cậu rồi sao?” Ninh Vân Hoan nghe được lời nói của Phó Viện trong lòng liền có chút không vui, trên mặt lại cười nói: “Trước đây cậu đã hỏi qua tớ rồi.” Cô không phải cô gái mười tám tuổi không hiểu sự đời, đương nhiên nhìn ra Phó Viện lúc này đã động tâm. Nhưng kẻ ăn tươi nuốt sống người khác như Lan Lăng Yến sao dễ dàng để người ta tính toán. Tâm tư Phó Viện đơn giản, chỉ sợ nếu chủ động tìm đến sẽ chết lúc nào không biết, cô làm như bây giờ là đang giúp cô ta.

Hai ngày trước khi Phó Viện ngăn cô để hỏi Lan Lăng Yến là ai, cô đã nói là bạn trai của mình. Vốn trong lòng Phó Viện còn tồn tại tâm tư nên bây giờ nghe được Ninh Vân Hoan thừa nhận, trong lòng cô ta không biết là có tư vị gì, nhịn không được chua ngoa: “Cậu đã hỏi rõ ràng xem hắn là ai chưa? Đừng nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn, có lẽ hắn chỉ coi trọng tiền của cậu mà thôi.”

Khẩu khí không giấu được sự ghen tuông, mà ghen tị chính là tội!

Ninh Vân Hoan cười cười, trước đó chỉ dựa vào việc Lan Lăng Yến tặng cô chiếc vòng cổ là Phó Viện đáng lẽ nên biết được hắn không phải người bình thường, không phải là tên mặt trắng dựa vào tiền của phụ nữ chứ! Cũng may không để Lan Lăng Yến nghe được, nếu không Phó Viện chết như thế nào cũng không ai biết!

Giờ cô ta ghen tị nên ăn nói lung tung, Ninh Vân Hoan cũng không quan tâm đến. Đời trước, vì cô luôn giả trang thành người hồn nhiên nhu thuận nên tính tình Phó Viện không có gì để nói, gia thế hai người lại tương đương, tất nhiên sẽ trở thành bạn bè. Nếu nói về giao tình hoặc hiểu biết, cô còn hiểu Cố Doanh Tích hơn Phó Viện rất nhiều.

Vốn tưởng rằng sau khi trùng sinh cô có thể không làm bạn với nữ chính nhưng vẫn có thể làm bạn với Phó Viện, lại không ngờ kết quả lại là như vậy.

Đời trước trải qua nhiều chuyện nên Ninh Vân Hoan đã rõ ràng hơn, người như Phó Viện cô không nên tiếp tục qua lại.

“Hai bác biết chuyện đó sao?” Phó Viện thấy Ninh Vân Hoan không để ý tới cô ta, cơn tức trong lòng bùng lên, nhịn không được chạy vài bước ngăn Ninh Vân Hoan lại, giọng điệu bén nhọn: “Hoan Hoan, là bạn bè nên tớ mới nói với cậu, cậu bây giờ tuổi còn chưa lớn, kết giao bạn trai….”

“Mẹ tớ cũng chưa quản tớ như vậy!” Ninh Vân Hoan cau mày. Phó Viện nghe ra sự khó chịu trong lời nói của Ninh Vân Hoan, trong lòng vừa chua xót vừa hận nhưng bên ngoài lại cười nói: “Tớ cũng chỉ quan tâm cậu thôi mà….”

“Vậy tớ thật sự phải cám ơn sự quan tâm của cậu rồi.” Nói xong lời này, Ninh Vân Hoan không để Phó Viện lại giữ chặt cô, cầm sách vở gì đó chạy nhanh ra cửa phòng học.

Buổi chiều nửa ngày không có tiết học, Lan Lăng Yến lại gọi điện thoại nói mười phút sau hắn đợi cô ngoài cổng. Hắn nói mười phút thì sẽ là đúng mười phút, thời gian dư thừa Ninh Vân Hoan đơn giản là đi lòng vòng quanh trường.

Đời trước, cô vì thay đổi vận mệnh nữ phụ của mình mà một lòng nịnh bợ, lấy lòng nữ chính, tốn rất nhiều thời gian làm những chuyện vô nghĩa. Trường học này cô học bốn năm nhưng chưa bao giờ dành một phút ra để thưởng thức phong cảnh.

Nghĩ vậy, Ninh Vân Hoan không khỏi tự cười chính mình ngốc nghếch, lãng phí quá nhiều.

Đại học thủ đô là đại học tốt nhất Trung Quốc, bên trong toàn là những cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa bởi vì đã có nhiều năm nên có không ít kiến trúc cổ vật, được bảo tồn hoàn hảo. Đời trước cô thế mà lại bỏ lỡ điều này, suốt ngày đi theo nữ chính.

Phía trước chính là thư viện, là nơi cách xa phòng học nhất. Tuy bên này cũng có người nhưng vì đây là thời điểm giữa trưa, rất nhiều người đang ở căn tin hoặc phòng ngủ. Hơn nữa, buổi trưa rất nóng nên nơi này rất vắng vẻ, nửa bóng người cũng không có. Trong bụi cây rậm rạp lại truyền đến những tiếng động lạ khiến nơi yên tĩnh này tăng thêm vài phần kỳ dị.

Ninh Vân Hoan không dám đi xa, tuy rằng ở chung với Lan Lăng Yến vài ngày, hắn chưa từng lộ ra vẻ mặt quá âm ngoan trước cô nhưng Ninh Vân Hoan biết tính cách của hắn, cũng không giống với biểu hiện tao nhã ôn nhu bên ngoài. Hắn đã nói mười phút sau, tính thời gian đi qua đi lại cũng không sai biệt lắm.

“Ưmm…a….” Đang chuẩn bị xoay người đi, trong bụi cây đột nhiên truyền đến tiếng rêи ɾỉ như thống khổ mà lại như sung sướиɠ. Nhờ Lan Lăng Yến ban tặng, Ninh Vân Hoan không phải nghe cái gì cũng không hiểu, vừa nghe âm thanh yêu kiều này, sắc mặt cô có chút đỏ lên, sau đó vì hiếu kỳ trong lòng, không nhịn được đi lên.

Bên này là bụi cây rậm rạp, phía sau lại không có người, quả nhiên là nơi tuyệt vời để hẹn hò. Phía trước bụi cây là một bụi hoa sắc vi rậm rạp, âm thanh kia là từ trong này truyền ra.

Đây lại đúng là thời điểm hoa sắc vi nở rộ, hương thơm phức nhã thoang thoảng bay vào mũi, giảm bớt không ít phiền muộn do thời tiết nóng bức gây ra. Ninh Vân Hoan cẩn thận nhắc chân đi qua, khoảng chừng hai mươi bước, cô trốn phía sau bụi hoa sắc vi, cẩn thận đẩy lá nhìn vào bên trong.

Trên nền cỏ xanh, một bóng người mảnh khảnh bị một thân thể cao gầy đè lên, hai chân mở rộng, người kia đang không ngừng ra vào giữa hai chân cô gái. Ninh Vân Hoan vừa liếc mắt một cái, mặt cũng đen lại, cô hận không thể đâm mù hai mắt mình. Không nghĩ sẽ bắt gặp cảnh này, mấu chốt là vị trí của hai người này có chút đặc biệt!

Cô vừa xoay người muốn bỏ chạy, cô gái bị đè phía dưới đã không nhẫn nại được, run run rêи ɾỉ: “Không được, đau….”

“Tiểu lừa gạt, chỉ đau thôi sao?” Đoạn đối thoại tiêu biểu trong thịt văn khi nam chính nữ chính phát sinh quan hệ vang lên, trong lòng Ninh Vân Hoan nhớ tới một câu, khóe miệng co giật, tiếp theo mới phát hiện có chút không thích hợp. Thanh âm của cô gái kia vô cùng quen tai. Lúc nãy khi rêи ɾỉ kiều mỵ cô nghe không ra nhưng giờ mở miệng kêu đau, cô lại nghe rõ ràng.

Hai đời nhờ Cố Doanh Tích ban tặng, số người cô quen biết trong các sinh viên chỉ đếm trong mười đầu ngón tay, mà người có thể làm cô thấy quen thuộc thì dù cảnh tượng này không tốt đẹp gì nhưng cô vẫn muốn lưu lại nhìn xem rốt cuộc là ai.

Chừng hai phút sau, người con gái kia không nhịn được kêu lên đau đớn, như có chút thương tiếc, người đàn ông bế cô ta lên, xoay một cái, hướng về phía sau. Người mà sắc mặt đang đỏ bừng, ánh mắt mê ly kia Ninh Vân Hoan đã nhìn rõ.

Cư nhiên lại là Cố Doanh Tích!

Điều này thật sự làm Ninh Vân Hoan rất kinh ngạc, người đang quan hệ với người khác lại là Cố Doanh Tích! Nhưng theo lý mà nói lúc này cô ta phải đang hưởng thụ cuộc sống độc thân sao? Đúng là rất kinh ngạc nhưng Ninh Vân Hoan cũng không để ý lắm, cô nhớ lại đời trước...