Rất nhanh bọn họ đã đi đến một ghế dài, trong phòng bao rất sạch sẽ, còn có rất nhiều đồ dùng, thiết bị trong nhà, hoàn toàn không giống với bầu không khí ngột ngạt bên ngoài.
Tư Dạ kéo cô đến, để cô ngồi xuống trước bàn đặt cược, anh thì ngồi xuống đối diện cô.
“Không phải cô nói muốn hủy bỏ giao dịch với tôi à?” Anh mở miệng nói.
“Tôi có thể đồng ý yêu cầu của cô, chẳng qua cô phải theo tôi cược một ván, nếu như cô thắng, tôi sẽ thả cô, nếu như cô thua…”
Người đàn ông liếc thoáng ra ngoài cửa, tà mị cười một tiếng.
“Bên ngoài có rất nhiều đàn ông đang chờ hầu hạ cô đấy!”
“Tôi không đánh cược!” Trần Chi lập tức từ chối, cô không phải kẻ ngu, đánh cược với anh, cô tuyệt đối sẽ thua.
Tư Dạ biết cô sẽ trả lời như thế, anh ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay giao nhau đặt ở trước bụng, chiếc nhẫn hồng bảo thạch tỏa ra ánh sáng quỷ dị.
“Được thôi, cô không đánh cược cũng được, nhưng tối nay cô sẽ không thể rời khỏi nơi này, trừ khi cô là người phụ nữ của tôi, nếu không, tôi sẽ không dẫn cô ra ngoài.”
Người phụ trách hiểu rõ ý tứ của Tư Dạ, ở bên cạnh khuyên nhủ.
“Cô gái này, nếu như không có Tư thiếu dẫn cô ra ngoài, chỉ sợ cô không ra được đâu, trừ khi cô chịu phục vụ một số người đàn ông háo sắc, nếu không, cô chỉ có thể chết ở chỗ này mà thôi.”
Trần Chi kinh ngạc mở to mắt.
“Đây là hành vi phạm pháp, các người quá càn rỡ.”
Người phụ trách cười khẩy.
“Ở chỗ chúng tôi không có pháp luật, chỉ có mạnh được yếu thua, vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đó, có người bị chặt mất một cái tay, tôi đành nói thật cho cô biết vậy, mỗi ngày nơi này đều sẽ trình diễn một cảnh tượng máu tanh, đừng nói là chặt tay, cho dù là g.iết người, cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Trần Chi càng nghe thì trong lòng càng thêm khϊếp sợ.
Cô nắm chặt tay, biết mình nhất định phải đưa ra lựa chọn, nếu không hôm nay cô sẽ thật sự chết ở chỗ này.
Cô biết, trên thế giới này có rất nhiều nơi hắc ám, nhưng không nghĩ đến bản thân mình lại tiếp xúc đến.
Thế nhưng cô thật sự không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của Tư Dạ.
Vừa nghĩ đến ánh mắt ôn hòa của An Dĩ Thần, Trần Chi đột nhiên có dũng khí.
Cô ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt sắc bén và lạnh như băng của Tư Dạ, chút dũng khí vừa mới sinh ra đã biến mất sạch.
Cho dù cô có dũng khí như thế nào cũng không có thứ gì lấy ra đối kháng với người đàn ông này, nếu như cô thật sự chết ở đây, mẹ cô phải làm sao bây giờ?
Sắc mặt Trần Chi trắng bệch, đau khổ nhắm mắt lại, cuối cùng thỏa hiệp.
“Được, tôi đồng ý với anh, làm người phụ nữ của anh!”
“Cô nói cái gì!” Người đàn ông làm bộ như không nghe thấy.