Cô cố gắng không để mình trầm luân vào trong tìиɧ ɖu͙© đáng sợ này, nhưng mà thân thể cô đã phản bội lòng cô, giữa nổi nổi chìm chìm, cô cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ ở trên biển rộng, lay động theo gió, có khả năng bị nước biển nuốt hết bất cứ lúc nào.
Trần Chi hoảng hốt, sợ hãi.
Cô cố gắng khiến mình nhớ tới bộ dạng của mẹ, nhớ tới dáng vẻ bị bệnh nặng của mẹ, trong lòng cô kiên định hơn. Không có gì đáng sợ, mất đi mẹ mới gọi là đáng sợ.
Cô tất phải kiên cường, tất phải vượt qua chướng ngại tâm lý, tất phải không quay đầu lại đi tiếp!
Bóng đêm dần trở nên thâm trầm, thế giới càng ngày càng yên tĩnh, không biết lúc nào tình cảm mãnh liệt mới kết thúc.
Lúc người đàn ông trên người vừa rời đi, Trần Chi lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tới mức phát run. Cô mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, tay kéo lấy cái chăn quấn lấy thân thể mình theo bản năng, vùi đầu vào trong gối, giống như con thú nhỏ bị thương cuộn tròn người lại, ngủ thật say.
Tư Dạ đi từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, trong đôi mắt tối đen hiện lên chút cười mỉa và rét lạnh.
Cứ thế mà cô đã không chịu nổi rồi hả?
Hành hạ vẫn còn ở phía sau, anh sẽ khiến cô biết cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là thương tổn, cái gì gọi là địa ngục!
Trả thù, chỉ mới bắt đầu mà thôi!
...
Lại mở to mắt, đã là mười một giờ sáng.
Người đàn ông ở bên cạnh đã sớm rời khỏi biệt thự, cho dù tối hôm qua anh cũng một đêm không ngủ, nhưng anh có tinh thần và sức lực rất tốt.
Nghiến răng chống người dậy, Trần Chi cảm thấy hai chân vừa đau vừa mềm nhũn, không dùng được một chút sức lực.
Nhìn toàn thân đầy vết xanh tím, cô không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.
Nước mắt thiếu chút nữa tràn mi mà ra, nhưng khi thấy chi phiếu 50 vạn ở trên tủ đầu giường, cô cố gắng ép nước mắt trở về.
Trần Chi, không thể khóc!
Đây là con đường mà mày chọn, mày không có tư cách khóc!
Dù sao chuyện này đã xảy ra, mày cứ coi như là một cơn ác mộng đi.
Bây giờ tỉnh mộng, mọi chuyện đều đã là quá khứ, mày nên quên hết những chuyện tối qua, tiếp tục đối mặt với cuộc sống của mình.
Vì không để mình thống khổ, cô chỉ có thể liều mạng an ủi bản thân, chỉ có như vậy, trong lòng cô mới dễ chịu hơn một chút.
Rất không dễ dàng chống tay xuống giường đứng dậy, tầm mắt Trần Chi không khỏi nhìn về phía giường.
Trên ga trải giường trắng tinh, có vết máu đỏ tươi, đó là bằng chứng tối hôm qua cô đã bán cơ thể mình.
Ngực Trần Chi cảm thấy khó chịu đau đớn, cô bối rối quay đầu đi, vội vàng mặc quần áo rửa mặt xong, nhanh chóng đi xuống lầu, muốn rời khỏi nơi khiến mình không thở nổi này.
Tới dưới lầu, cô đang định cúi đầu rời khỏi biệt thự, thím Chu quản gia của biệt thự đột nhiên tiến lên ngăn cản cô, máy móc mở miệng nói: “Cô Trần, cậu cả có dặn, muốn cô chuyển tới đây ở vào hôm nay, lát nữa sẽ có người đi theo cô lấy hành lý.”
Trần Chi kinh ngạc mở to hai mắt: “Vì sao? Tôi không cần chuyển tới đây ở!”
Không phải nói chỉ cần một đêm thôi sao? Chẳng lẽ Tư Dạ muốn đổi ý?
Biểu cảm của thím Chu lạnh nhạt: “Đây là cậu cả dặn dò, cô có câu hỏi gì có thể đi hỏi cậu ấy.”
“Không cần, dù sao tôi sẽ không chuyển tới đây ở.” Trần Chi nói xong câu đó, thì không quay đầu lại rời khỏi biệt thự.
Đã nói rồi, chỉ một đêm mà thôi, nếu giao dịch đã hoàn thành, cô sẽ không tiếp tục ở lại.