Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Chương 88

Editor: TrangQA830810

Tuy cự vật không cứng rắn, nhưng ở trong tay Úy Lam vẫn đặc biệt to lớn, cô nhéo nhéo hai túi thịt treo phía dưới, lè lưỡi liếʍ lên đầu tròn trơn

bóng, tay cô dùng lực mạnh mẽ khuấy động lên xuống khắp chiều dài cây

gậy.

Cả người Tằng Trạm dần thư thái, bất quá đó cũng không phải

kɧoáı ©ảʍ mà anh chờ đợi, hai mắt anh nheo lại, có chút nôn nóng nói “

Ngậm vào đi “

Úy Lam rất không tình nguyện, có điều đã hứa với

chú, nghĩ tới cảnh nhét vật đó vào trong miệng...cô lại buồn nôn, bất

quá vì thân thể của chú, cô đành phải ngoan ngoãn 'ăn' nó, miệng cô

phồng to, quai hàm nhanh chóng bị lấp đầy.

Thoải mái a...Tâm lý

lẫn sinh lý đều cực kỳ sảng khoái, khoang miệng Úy Lam nóng bỏng ẩm ướt, nuốt trọn côn th*t của anh, qυყ đầυ hướng về phía cổ họng chui vào,

Tằng Trạm giống như bị mê hoặc, nhỏ giọng nói “ Mở yết hầu ra...”

Úy Lam thật nghe lời, há miệng to nhất có thể, Tằng Trạm dùng lực, đẩy cự

vật đang suy yếu tiến thẳng vào trong, nhấp nhấp mấy cái, nói ra cũng

rất kỳ lạ..có thể chống đẩy, nhưng không cứng nổi...Tằng Trạm đâm rút

một hồi lâu, cảm thấy vẫn không mạnh mẽ, chán nản, rút cự vật ra khỏi

miệng Úy Lam, liếc nhìn đoàn thịt mềm yếu ủ rủ, khẽ thở dài, giờ phải

làm sao đây?

Úy Lam nhăn mặt ghét bỏ, chạy vào toilet súc miệng,

Tằng Trạm mặc quần, hai mắt nhắm lại tĩnh dưỡng. Chờ Úy Lam đi ra, liền

kéo cô vào lòng mình, môi dán lên, cọ xát phần cổ lán mịn, cười nói “

Đến lượt tôi thân ái em “

Úy Lam không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu

nhìn anh, Tằng Trạm nâng mông cô bóp nhẹ, tay còn lại nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài của Úy Lam, đôi môi tìm đến, cách chiếc áo ngực vướng víu, hôn hít.

“ Bé ngoan, em thật mềm “

Mặt Úy Lam đỏ ửng, thẹn thùng “ Chú đừng nói mà “

Tằng Trạm vui vẻ, giọng điệu cưng chiều “ Em chính là bé ngoan của tôi “ Nói xong, hôn liên tiếp mấy cái lên má cô, âu yếm “ Tôi thích Úy Lam “

Năm nay cô mười sáu tuổi, đã hiểu được từ thích có nghĩa như thế nào, cô

cũng khẳng định từ thích chú nói tuyệt đối giống như đúc từ thích mà cô

nghĩ, Úy Lam nở nụ cười tươi rói, hôn lên khóe môi của chú, nói “ Úy Lam cũng thích chú “

Chỗ mềm mại giấu kín tận đáy lòng bị lời nói

của cô chạm tới, xúc động thổn thức, hai tay Tằng Trạm ôm lấy mặt cô,

cúi đầu cắи ʍút̼ cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi như con rắn nhỏ chui vào

bên trong liếʍ láp, âm thanh chậc chậc vang lên rõ to. Đầu lưỡi không

ngừng càng quất, bàn tay cũng không chút nhàn rỗi, tiến vào trong làn

váy, vạch qυầи ɭóŧ nhỏ qua một bên, ngón tay sờ lên nụ hoa mập mạp, khẽ

tách hai cánh hoa non nớt, ma sát lên khe thịt đỏ hồng, Tằng Trạm cong

mày, nụ cười gian xảo thấp thoáng trên môi, cô bé thật tươi ngon căng

mọng, chỉ sợ vừa bấm một cái, liền chảy nước, anh điều chỉnh lực đạo,

tránh để cô chịu thương tổn.

Ngón trỏ nhẹ nhàng dò xét đi vào, u

cốc chật hẹp bị cưỡng chế mở ra, thân thể Úy Lam rung động, hơi thở rối

loạn, dồn dập. Tằng Trạm bắt chước động tác lúc giao hợp, đâm vào rút

ra, ma sát lên tường thịt mẫn cảm, dẫn dụ mật dịch xuất hiện, hiện tại

anh chỉ muốn đè cô xuống mãnh liệt cắm vào, có điều lực bất tòng tâm...

Cảm giác âm đ*o đã ướŧ áŧ, tay anh cũng chuyển động nhanh hơn, một ngón vẫn chưa đủ, liền bỏ thêm ngón thứ hai đi vào, Úy Lam tan chảy, cả người

mềm oặc nằm trên ghế sô pha, há miệng rêи ɾỉ. Chân cô gấp lại thành hình chữ M, giang rộng đón lấy ngón tay anh xâm nhập, mật dịch chảy ra ướt

đẫm, cự long của Tằng Trạm khẽ nhúc nhích, chỉ là...một chút cứng cáp đó chẳng thể làm nên chuyện gì.

Miệng anh ngậm chặt đầu ngực Úy Lam vừa liếʍ vừa mυ'ŧ, ngón thứ ba cùng đi vào, cô chịu không nổi, nũng nịu kêu rên

“ Đừng mà...”

Tiếp đó, từ trong khe huyệt tuôn ra một dòng nước trong suốt.. Tằng Trạm

hưng phấn, hớn hở, dưới nỗ lực của anh, cuối cùng Úy Lam đã đạt cao

trào.

Úy Lam không biết diễn tả cảm giác này như thế nào, có điểm thống khổ, lại cực kỳ vui sướиɠ, thật không ngờ ngón tay của chú lợi

đến vậy? Làm xong, Úy Lam mệt mỏi nằm ngủ, còn Tằng Trạm buồn bực nhìn

bảo bối của mình, đến bao giờ nó mới đem lại phúc tính cho cô đây?

Sự việc này đúng là không thể gấp được, Úy Lam khuyên nhủ.

“ Chú cố gắng thả lỏng tinh thần, tịnh dưỡng mấy ngày, nói không chừng sẽ tốt lên “

Tằng Trạm liền nghe theo, hôm sau đi làm như thường ngày, Tần Cẩn gọi tới

hẹn anh ăn cơm, nói muốn mua thức ăn qua nhà anh nấu, Tằng Trạm lập tức

cự tuyệt.

“ Ra ngoài ăn đi “

Đầu bên kia Tần Cẩn cười trêu “ Anh làm gì khẩn trương dữ vậy?”

Tằng Trạm vội đáp “ Không có “

Tằng Trạm nhanh chóng làm xong việc, tan tầm gọi cho Úy Lam, nói anh không

về nhà ăn cơm. Tần Cẩn hẹn dùng cơm chiều ở nhà hàng cách cục quốc thổ

không xa, chuyên món cay Tứ Xuyên, Tằng Trạm đi vào, Tần Cẩn liền xới

cơm, gắp thức ăn, săn sóc chu đáo.

Tạm thời Tằng Trạm chưa định

cùng Tần Cẩn nói thẳng, anh và Tần Cẩn đều còn trẻ, Úy Lam càng nhỏ hơn

rất nhiều, anh muốn chuyên tâm vào sự nghiệp, qua vài năm nữa nếu vẫn

thích Úy Lam như vậy, liền kết hôn cùng cô, nếu thích Tần Cẩn thì kết

hôn với Tần Cẩn.

Tằng Trạm là người đàn ông như vậy, vĩnh viễn

luôn đặt bản thân lên hàng đầu...đương nhiên, nếu không thích Úy Lam

nữa, anh vẫn đối tốt với cô, ít nhất...sẽ cho cô một cuộc sống đầy đủ

sung túc. Tương lai, anh cũng không biết phát sinh chuyện gì.

Hai người ăn cơm xong, Tằng Trạm đưa Tần Cẩn về nhà, hôm sau Úy Lan cũng

trở về trường học. Thời gian này thân thể anh có khôi phục một chút,

nghĩ tìm Úy Lam thử xem sao. Trong trường, Úy Lam gặp rắc rối, cô không

ngờ đường đường là giáo viên, lại có thể giống như chú mặt dày vô sỉ,

nhưng chú là trường hợp đặc biệt, riêng thầy giáo này...cô chỉ xem anh

như bạn bè.

Tô Như đợi đến khi mọi người về hết, chỉ còn một mình Úy Lam trong phòng luyện đàn, trước kia Tô Như chưa từng mơ tưởng cái

gì, bất quá từ khi nghe được âm thanh kiều diễm của cô với Tằng Trạm,

hắn liền nông nóng muốn thử, cơ thể Úy Lam nhỏ như vậy, đi vào... tư vị mất hồn tới cỡ nào?

Không thể trách hắn, là do phòng luyện đàn

cách âm không tốt, hắn đâu ngờ chú có thể làm chuyện như vậy với cháu

gái của mình, âm thanh ẩn nhẫn của Úy Lam có bao nhiêu dễ nghe, quyến rũ câu mất tâm hắn, giờ chỉ cần nhìn tới khuôn mặt đáng yêu của Úy Lam,

đầu hắn liền nảy ra nhiều ý nghĩ đen tối.

Úy Lam bị Tô Như ngăn ở cửa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, trải qua thời gian ở chung với chú,

cô đã hiểu biết hơn, ngoài chú ra cô không để bất cứ ai chạm vào mình,

trong lòng hối hận không thôi, lẽ ra cô nên tìm một người bạn thân cùng

học cùng đi ăn cùng tan lớp.

“ Nói chuyện với thầy một lát “ Tô

Như mở miệng, âm thanh khàn khàn, dù sao cũng là thầy giáo với học trò,

càng nghĩ càng thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Úy Lam lắc đầu “ Tôi muốn về ký túc xá “

Dứt lời cô vọt ra ngoài cửa, Tô Như nhanh tay ôm lấy hông cô, thật

nhỏ...dùng chân đóng cửa lại, đè Úy Lam lên tường, môi sáp lại “ Làm sao đây, thầy cũng muốn nếm thử mùi vị của em “

Sắc mặt Úy Lam trắng bệch “ Buông ra...tôi...tôi là học trò của thầy “

Tô Như cười nham hiểm “ Sao? Có biết tiếp theo là làm gì không?” Chóp mũi

hắn dán lên cổ Úy Lam, tham lam hít hít, thơm quá, thiếu nữ rất sạch sẽ

tươi ngon.

Tô Như nhìn vào trong cổ áo Úy Lam, thấp thoáng hai

bầu ngực sữa trắng nõn mê người, sao cô bé có thể trắng như vậy? Còn đầy đặn căng tròn.

Úy Lam cắn môi, nhỏ giọng “ Tôi muốn về ký túc xá...”