Trăng Soi Bóng Nước

Chương 35

Chương 35-END
– Quân đây…

Anh Trung nói và quay lại nhìn tôi lúc mà tôi đang trốn tránh, tôi sắp chạy ra khỏi phòng nếu anh không gọi :

– Trung…Nga gọi em kìa..

Tôi nhấc những bước chân nặng nhọc tiến về phía em, ánh mắt em nhìn tôi vẫn là ánh mắt ngày xưa quen thuộc.

– Anh…

– Ừ, anh đây

Lúc này tôi không trốn tránh nữa, em bản lĩnh như vậy cơ mà, sao tôi lại hèn vậy chứ, tôi sẽ đối mặt với em, dù em có trừng phạt tôi như thế nào cũng được….

– Em đau lắm…

– Ừ, anh biết mà, cố gắng lên em nhé, rồi em sẽ khỏe lại thôi mà, anh sẽ luôn ở bên cạnh em

Em gật gật đầu “ ưhm…”

Tôi mừng đến rớt cả nước mắt, vậy là em đã tha thứ, em không hề oán trách tôi, câu nói tiếp theo của em lại khiến tôi một lần nữa giật mình…

– Chị Hằng đâu rồi hả anh ?

– Chị đi ra ngoài, chị về bây giờ đấy .

Tôi và anh Trung cùng hướng ánh mắt ra phía cửa, chị đã đứng đó từ lúc nào rồi, hai mắt chị đang ngấn lệ rung rưng.

– Chị ơi, vào đây, Nga tỉnh rồi đang gọi chị này

Chị lắc lắc đầu, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, chỉ có tôi mới hiểu sao lúc ấy gương mặt chị lại đau khổ đến thế, chị không dám đối mặt với Nga vì chị sợ…

– Chị ơi vào với Nga đi…- Tôi gọi

– Chị ơi vào đây với em, em nhớ chị lắm…

Chỉ khi nghe những tiếng gọi thiết tha từ Nga, chị mới chạy ào vào, chị ôm chầm lấy em mà nức nở, nghẹn ngào :

– Khổ thân em tôi quá, em có đau lắm không ?

Anh Trung khẽ kéo chị ra nói nhỏ :

– Đừng để Nga bị xúc động quá …

3 chúng tôi ngồi xuống ghế vây quanh em, em cứ nắm chặt lấy tay chị còn tôi thì nắm tay em.

– Chị ơi, em đã mơ được gặp mẹ đấy, mẹ nói mẹ rất thương hai chị em mình, mẹ thương chị lắm…

Chị gật đầu, nước mắt lã chã “ Ừ..vậy hả em”

Em lại nhìn sang phía tôi :

– Anh…em không muốn ở đây nữa đâu, em muốn về nhà, em nhớ nhà lắm

– Được rồi…em cứ nghỉ cho khỏe, xong anh sẽ đưa em về nhà nhé

– Vâng….

Em hồi phục thần kỳ trong sự ngỡ ngàng của cả ê kíp bác sĩ và trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của gia đình, bây giờ em đã có thể ăn được cháo, hằng ngày tôi và chị lại thay nhau ở bên em chăm sóc, đút cho em ăn từng thìa cháo, động viên em cố gắng lên để nhanh chóng được về nhà.

Em dường như chẳng bao giờ nhắc đến chuyện cũ, chưa bao giờ hỏi về nguyên nhân tại sao em bị tai nạn, chúng tôi vẫn sống trong nỗi hạnh phúc hoang mang, cho đến một hôm.

Đêm hôm ấy tôi ở lại với em, gần sáng tôi mệt quá ngủ gục bên cạnh giường bệnh của em, tôi thấy cái gì buồn buồn trên tóc, tôi tỉnh giấc mở mắt nhìn và bàng hoàng, em đang vuốt tóc tôi và em khóc

– Em à, sao em lại khóc ?

– Em thương anh lắm, anh đã vì em mà chịu bao vất vả

– Em đừng nói thế, vất vả bao nhiêu anh cũng chịu được hết, miễn là em khỏe mạnh

– Những ngày anh ở bên em, em biết hết đấy, cám ơn anh rất nhiều vì đã đến bên cuộc đời em

Tôi nắm chặt lấy tay em trong niềm xúc động dâng trào.

– Em à, em mau chóng khỏe nhé, anh sẽ đưa em về nhà

– Vâng, em còn phải đến trường nữa chứ, năm nay có trường mới rồi anh nhỉ – Em cười

– Ừ…

Tôi lấy làm lạ, em chuẩn bị chuyển xuống HN cơ mà, sao lại nói chuyện đến trường mới nhỉ?

– Trường mới xây xong rồi, các thầy cô và các con cũng đã vào năm học…

– Thật không anh ? Vậy em phải nhanh khỏe để về thôi…

– Em sắp chuyển xuống Hà Nội em không nhớ à ?

Gương mặt em lộ rõ vẻ ngạc nhiên :

– Sao lại chuyển xuống Hà Nội? Em xuống Hà Nội làm gì?

….

“ Đó là triệu chứng người ta gọi là hiện tượng mất trí nhớ một phần, bệnh nhân sau khi chịu tác động ảnh hưởng đến thần kinh hoặc là sẽ hồi phục hoàn toàn, hoặc là mất trí nhớ hoàn toàn, cũng có trường hợp bị mất đi một phần trí nhớ, nhất là những gì mới diễn ra…Như vậy cũng là may mắn lắm rồi…”

Những lời của bác sĩ nói như những lời tuyên ngôn giải thoát cho những dằn vặt, đau khổ bấy lâu nay chất chứa trong lòng chị, và tôi. Bây giờ chúng tôi có thể tập trung toàn tâm toàn ý chăm sóc yêu thương cho Nga.

Như đã hứa với em trong những lúc bên em, tôi sẽ làm tất cả những gì em muốn…

Hôm nay, tôi đưa em về nhà. Về lại ngôi nhà thân yêu nơi có những kỷ niệm tuổi thơ ngọt ngào và cả cay đắng. Nơi có con sông thơ mộng, và những bãi ngô xanh mát màu quê. Về với nơi bình yên, với cả những kỷ niệm tình yêu tươi đẹp bên dòng sông mà em đã không quên…

Nào , Mình về thôi em…

Xe đi chầm chậm qua cây cầu quen thuộc, dưới kia là dòng sông uốn khúc như dải lụa mềm vắt giữa bạt ngàn xanh rì của bãi mía bãi ngô. Em mở cửa kính cho gió lùa vào, chợt nhận ra mùa Thu đã về từ bao giờ rồi nhỉ?

Mùa thu lại lặng lẽ về từ lúc nào theo sau những cơn mưa ngâu dai dẳng những nỗi niềm, xoa dịu những ngày hè nóng nực. Mùa Thu mang những tia nắng nhẹ nhàng, len lỏi qua những đám mây trắng thả trôi trong chiều gió. Chút nắng của hạ gửi lại vào thu, bây giờ đã thôi bỏng rát, đâu đó phảng phất chút se lạnh của đông sắp đến trong cơn mưa ngâu. Cơn gió bảng lảng thổi màu kí ức vô tư đùa qua tóc rối, lòng hoang hoải tìm ngày đã cũ. Mùa Thu với những mảng màu của lá vàng rơi, mùa của sen thơm đồng nội. Ai đó khẽ nhắc có cơn gió mùa đang chạm cửa.

Cơn gió khẽ lùa qua, chạm nhẹ làm cho làn tóc em bay bay, khuôn mặt em rạng rỡ trong nắng Thu vàng, vui quá hôm nay em được trở lại quê nhà…

Vào đến cổng, con Milu ở đâu chạy xồ ra mừng rỡ, nó quấn quít cứ dũi cái mũi vào chân em còn cái đuôi thì ngoáy tít, nó mừng cô chủ nhỏ xa nhà nay đã trở về…

Trong sân nhà chẳng còn nghe tiếng ve ồn ào râm ran như những ngày Hè nữa, mà thay vào đó lặng yên lắng tai nghe thoảng đâu đó tiếng gió cuốn lá vàng bay xào xạc. Ngoài kia, vườn hoa em trồng vẫn lên tươi tốt, những cánh hoa cúc vàng rung rinh trong gió đung đưa…

Một tháng sau đó, chị ở lại với Nga và chăm sóc cho em khỏe hẳn, tôi về Hà Nội thu xếp công việc, cứ cuối tuần tôi và anh Trung lại lên chơi với hai chị em. Tuần cuối cùng của tháng, lần này anh Trung lên rồi đón chị về trước , tôi ở lại chơi hôm sau mới về.

Tối hôm ấy, tôi và em ra phía bờ sông ngồi, chỗ mà ngày trước hai đứa vẫn thường hò hẹn, gió dưới sông thổi lên mát lạnh. Hôm nay cũng là ngày trăng sáng, trăng 16 tròn vành vạnh, trải những áng lụa vàng óng lên khắp mặt sông. Hôm nay, tôi đã chuẩn bị cho em một bất ngờ. Lúc em ngồi dựa đầu vào vai tôi, tôi thì thầm :

– Em à

– Dạ

– Em chỉ muốn ở lại nơi này thôi phải không ?

– Vâng, em không thể rời xa nơi này được anh ạ, chắc là e chỉ hợp với nơi đây thôi…

Tôi lấy ra một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa cho em.

– Anh có một điều bất giờ dành cho em đây, mừng em đã khỏe lại

– Gì thế anh ?

– Em cứ mở ra xem đi

Em cẩn thận mở túi hồ sơ ra, rồi đọc dưới ánh trăng sáng, gương mặt em rất ngạc nhiên :

– “Quyết định thuyên chuyển công tác” là sao anh ?

– Anh đang thực hiện lời hứa của mình…

– Lời hứa gì, em không hiểu ?

– Lời hứa của anh trong lúc em vẫn đang hôn mê, anh đã hứa anh sẽ làm mọi điều em muốn, chỉ cần em tỉnh lại….

Đôi mắt em long lanh vì xúc động, em nép vào tôi và vòng tay ôm chặt. Tôi cũng ôm lấy em, hít hà thật sâu mùi hương tóc em mà giờ đây với tôi đã quen thuộc như là hơi thở…

– Nga…em đồng ý làm vợ anh nhé..Anh sẽ bên em đến trọn đời…

Em gật đầu, em không nói nhưng tôi biết rằng em đang khóc…

Tôi bố trí một ngày cuối tuần, hôm ấy tôi dẫn em về ra mắt gia đình và thưa chuyện với bố mẹ tôi luôn. Cùng đi về hôm ấy có cả anh Trung và chị, chị cũng dẫn anh Trung về ra mắt bên ngoại, đó là một buổi xum vầy gia đình vô cùng vui vẻ và đầm ấm mà tôi và anh Trung đã cất công chuẩn bị lên kế hoạch trước đó cả tháng trời…

Mùa Xuân đến, mùa của muôn hoa khoe sắc, mùa xuân mang theo hơi ẩm tạo cho cây cối thêm xanh tươi xua tan đi hình ảnh cằn cỗi của mùa đông lạnh lẽo. Mùa xuân về, vạn vật đầy sức sống. Cây cối thì đâm chồi nảy lộc, tràn ngập trong nắng ấm, những bông hoa thi nhau đua nở rộ trong không khí xuân tươi vui…

Bốn gia đình chúng tôi ngập tràn niềm vui hạnh phúc trong một đám cưới kép tổ chức tại Hà Nội. Ai cũng bảo hai chú rể này thật khéo chọn, được hai cô dâu xinh đẹp tựa như chị Hằng Nga giáng trần xuống hạ thế…

Sau đám cưới, tôi chuyển hẳn về công tác tại Phòng Xây dựng các công trình nông nghiệp của huyện. Căn nhà tập thể dưới Hà Nội mà chị hứa cho vợ chồng tôi nhưng chúng tôi không nhận, anh chị đã bán đi và tặng quà cưới cho hai vợ chồng tôi số tiền 500 triệu. Anh chị bảo chúng tôi không được từ chối, nếu không dùng đến tiền thì coi như anh chị tặng số tiền đó các em dùng để xây nhà…

Tôi đã đứng ra tự lên thiết kế và xây một căn nhà ngói đỏ ngay cạnh ngôi nhà cũ, to hơn và rộng rãi hơn, có sân , có vườn. Ngôi nhà tựa lưng vào ngọn đồi phía sau và nhìn ra phía bờ sông. Ngay trước sân có một khu vườn rộng để phục vụ cho sở thích trồng hoa của cô giáo. Trước hiên, tôi kê một bộ bàn ghế đá, ngồi đó có thể nhìn ngắm cả một vườn hoa đang đua nhau khoe sắc…Xa xa là bãi ngô xanh mướt đang trổ bông, hương thơm ngào ngạt….Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi đơn sơ vậy thôi nhưng ngập tràn hạnh phúc….

Đêm nay, trời không có trăng nhưng trên cao là muôn ngàn vì sao sáng, ngồi bên em trước hiên nhà trong một khung cảnh lung linh bầu trời sao lãng mạn như thế này còn hạnh phúc nào hơn thế.

– Anh ơi, anh đặt tay lên bụng em mà xem này, con mình vừa đạp đấy…đấy…anh thấy không?

Tôi nghe tiếng con tim mình rộn rã, xao xuyến như lần đầu tôi gặp em, giờ đây trong em một mầm sống đang lớn lên từng ngày…Ôm em vào lòng, tôi cùng em ngước mắt lên bầu trời cao sâu thẳm, nơi ấy có những vì sao lấp lánh, lấp lánh….



Sẽ luôn thật gần bên em

Sẽ luôn là vòng tay ấm êm

Sẽ luôn là người yêu em

Cùng em đi đến chân trời

Lắng nghe từng nhịp tim anh

Lắng nghe từng lời anh muốn nói

Vì em luôn đẹp nhất khi em cười

Vì em luôn là tia nắng trong anh

Không xa rời……

———————————— HẾT ———————————–