Vợ Ơi! Anh Đây Này!

Chương 46: Chuẩn Bị Kỹ Lưỡng.

Tỉnh lại đã là sáu giờ sáng, Tuyết Linh lại một lần nữa ở trong căn hộ của Hàn Dương Phong. Tối qua chuyện xảy ra khiến cô quá bất ngờ, phải trải qua khoảng thời gian rất lâu để có thể ổn định lại được. Nhưng điều cô quan tâm hiện giờ đó chính là đã tìm lại được cha của mình.

Tuyết Linh đẩy chăn ra rồi bước xuống giường, đảo mắt nhìn quanh căn phòng, cô biết mình đã ở đây cả đêm qua. Cũng vì tối qua quá mệt nên đã ngủ thϊếp đi trên xe của Hàn Dương Phong, cô lên được trên này chắc là được anh đưa lên.

Tuyết Linh thở một hơi nặng nhọc như để giải tỏa cơn mệt mỏi, nhìn qua cách thiết kế trong phòng của Hàn Dương Phong phải nói là rất đẹp và sáng tạo, làm căn phòng trở nên diễm lệ và xa hoa, cô không nhìn thì không thể nào tin được đây là một căn hộ của con trai. Ngay cả cô đây cũng chưa sạch sẽ như vậy.

Ở bên ngoài cũng đẹp như vậy, Tuyết Linh hiếm khi được dịp vào nhà của Hàn Dương Phong, ngày hôm qua thì có nhưng quá vội, chưa thể quan sát tỉ mỉ được, nhưng giờ thì dư thời gian.

Mặc dù ở cùng khu VIP nhưng căn phòng này to hơn những căn phòng khác rất nhiều, đồ đạc cũng bố trí gọn gàng và có quy luật theo một ý đồ gì đó của Hàn Dương Phong, cô không rõ lắm, nhưng nhìn rất thích.

Tuyết Linh mãi mê mẩn suy nghĩ, không để ý đến Hàn Dương Phong ở phía sau, nên khi anh lên tiếng đã khiến cô giật mình.

"Cô tỉnh rồi sao?"

"Vâng, Hàn tổng!" Tuyết Linh quay người lại đối mặt với Hàn Dương Phong, nhưng cũng còn chút khó xử nên cúi mặt nhỏ giọng trả lời, "Hàn tổng, tối qua tôi lại làm phiền anh rồi, tôi sẽ đi ngay."

Khuôn mặt Hàn Dương Phong thể hiện vài nét gì đó không mấy hài lòng, anh liếc nhìn nơi khác rồi thở dài, sau đó quay lại đằng sau bước đi, đồng thời cất tiếng nói:"Tôi có chuẩn bị thức ăn rồi, cô qua ăn một chút rồi hẵng trở về."

Nhìn biểu cảm của Hàn Dương Phong như vậy Tuyết Linh cũng chẳng nói gì thêm, cô theo lời Hàn Dương Phong, đi sang phòng tắm, rửa mặt xong thì trở lại bàn ăn.

"Tự tay anh nấu hết sao?" Tuyết Linh nhìn những món điểm tâm trên bàn thì không khỏi bất ngờ, chỉ có hai người ăn thôi mà anh chuẩn bị nhiều món thế thì làm sao ăn cho hết.

Nhiều lúc nghĩ về Hàn Dương Phong cô càng tò mò hơn về con người của anh, rốt cuộc là ôn nhu, dịu dàng, tỉ mỉ hay lạnh lùng, tàn khốc, kín đáo?

"Ngoài tôi ra còn ai khác sao?" Tuyết Linh biết rõ, mới sáng nên không muốn cãi tay đôi với anh làm gì, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, chậm rãi thưởng thức tác phẩm của Hàn Dương Phong.

"Hàn tổng, sao anh không ăn?" Nhìn thấy Hàn Dương Phong chỉ ngồi không động tay vào đũa, thấy kì lạ nên Tuyết Linh liền nhướng mày lên hỏi.

"Tôi không ăn những món có sữa, vả lại tôi không thường dùng bữa sáng." Hàn Dương Phong điềm nhiên trả lời.

"Ra là vậy, nhưng mà Hàn tổng, ít nhất anh cũng nên ăn chút gì đó để có sức chứ, nhìn thấy anh làm việc cả ngày lẫn đêm như vậy mà không ăn gì thì cơ thể rất dễ bị suy nhược."

"Cô còn nhìn thấy tôi sống là được rồi!"

Tuyết Linh bất giác gật đầu, trong lòng suy nghĩ được một câu nhưng lại không nói ra, chỉ là cô đang quan tâm anh thôi mà.

"Nhìn cô vui như vậy chắc là tâm trạng đã ổn hơn nhiều rồi?"

"Cũng ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn Hàn tổng đã quan tâm tôi trong suốt thời gian qua, sau này anh không cần phải tốn công suy nghĩ hay lo cho tôi nữa, tôi tự có cách bảo vệ tốt bản thân."

"Cô có tự bảo vệ tốt cho mình hay không thì tôi không chắc chắn, nhưng còn việc tôi quan tâm cô không chỉ giúp chú Diệp mà còn là một vấn đề mà tôi thích."

"Anh thích sao? Tại sao?"

"Cô hiểu thế là được rồi!"

Tuyết Linh im lặng suy nghĩ, cô vốn không bận tâm nhiều, nói đúng hơn cô rất ngây thơ và nhảy cảm trong mối quan hệ nam nữ, lời anh nói hiện tại, trước đây chắc gì cô đã nhớ và hiểu.

"Hàn tổng, cảm ơn anh rất nhiều!"

"Không cần phải cảm ơn, tôi chỉ làm đúng với nghĩa vụ của mình thôi."

Chắc rằng trong lòng Tuyết Linh đang nghĩ, nhiệm vụ của anh là trả ơn cho chú Diệp, Hàn Dương Phong biết nhưng không nói ra, chỉ lặng thầm nhìn cô ăn uống bằng ánh mắt đen láy, sâu thẳm, chứa đựng không biết bao nhiêu cảm xúc khó gọi tên.

Thật sự ra, anh đã thích cô rồi, chính bản thân Hàn Dương Phong cũng thừa nhận điều này, anh đã thích một cô gái như Tuyết Linh.

Anh không biết cô nghĩ thế nào, có để ý tới mình hay không nhưng thâm tâm anh nhắn nhủ rằng, bản thân mình trong tương lai phải hoàn hảo hơn nữa, phải quyết tâm hơn nữa, vì vậy như thì mới có thể chinh phục được Tuyết Linh.

"Hàn tổng, hay là anh ăn cùng với tôi đi, một mình tôi ăn không hết."

"Tôi không đói, cô ăn cho nhiều vào."

"Vâng, tôi biết rồi!"

....

Diệp gia...

Diệp Tấn lo cắt đứt mọi thông tin, đưa hiện trạng trở lại bàn đầu, tức không ai biết Diệp Tấn đã làm gì trong ngày hôm qua, cũng không ai biết Tuyết Linh là con gái của Diệp Tấn.

Bước vào căn nhà, tâm trạng ông vui vẻ hơn trước đây rất nhiều. Lịch Lịch nhìn thấy vậy thì đoán chắc ông đã nhận lại được con gái của mình. Vốn dĩ, cô biết được ông tìm được Tuyết Linh là do cô đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của ông và một người nào đó.

Bản thân Lịch Lịch vốn không nghĩ nhiều, cô thấy ông chủ mình an lòng như vậy là được rồi.

Đúng lúc Diệp Hâm Đình bước từ cầu thang bước xuống, mới sáng mà đã nhìn thấy người mình ghét là không vui gì rồi.

Lịch Lịch nhìn thấy Diệp Hâm Đình cũng chẳng vui gì mấy, cô liếc mắt lảng tránh sang nơi khác rồi bước đi.

"Xì, ra vẻ cái gì chứ?" Nhiều lúc Diệp Hâm Đình cũng nghĩ, một người vừa có sắc đẹp vừa có tài lại vừa nổi tiếng như mình thì tại sao lại phải so đo với một người giúp việc tầm thường.

Nhưng thực chất, cô luôn phải để ý tới Lịch Lịch là bởi vì Lịch Lịch cũng được Diệp Tấn yêu thương rất nhiều, nhỡ đâu có một ngày, ông lại quay lưng với cô vì Lịch Lịch đó cũng giống như lần trước ông tỏ thái độ thất vọng vì mình cải vã với Lịch Lịch chắc cô sẽ không yên nổi.

Diệp Hâm Đình bước xuống rồi chạy tới bên cha mình, nũng nịu mà ôm cánh tay ông:"Cha..."

Diệp Tấn cười cười đẩy nhẹ cô ra, từ tốn nói:"Con xem con kìa, lớn thế này rồi, giờ lại còn là người nổi tiếng, nếu để người khác nhìn thấy thì phải làm sao?"

"Con thế này thì làm sao chứ, ai bảo cha là cha của con." Diệp Hâm Đình cong môi cười nhu mị, sau đó liền đứng nghiêm chỉnh, nhìn ông cất tiếng:"À đúng rồi, tối qua con định về thăm cha, nhưng mọi người không nói là cha đi đâu nên con mới đợi tới sáng."

Diệp Tấn im lặng suy nghĩ một lúc, dù sao Diệp Hâm Đình cũng là người thân trong gia đình, trước hay sau gì cô cũng sẽ biết. Tuy nhiên, ông sẽ không nói ra sớm, vì đã làm cha ông cũng nên hiểu tâm lý con gái mình, phải cho cô thời gian để cô thích ứng.

Rất nhanh chóng Diệp Tấn trở lại trạng thái như ban đầu, dịu dàng nói:"Cha có một số công việc đột xuất ở công ty nên đã ở đó giải quyết tới sáng, vì vậy không về nhà được."

Diệp Hâm Đình thở nhẹ, "Cha làm việc nhớ phải giữ gìn sức khoẻ, con lo cho cha lắm đó."

"Được rồi, cha biết rồi." Diệp Tấn nói:"Con chuyển tới chỗ ở mới có quen không?"

"Rất ổn, cha không cần lo đâu ạ." Diệp Hâm Đình cười nhẹ:"Chắc tối qua cha làm việc mệt lắm, để con dặn người giúp việc chuẩn bị gì đó cho cha?"

"Được rồi."

Nói xong, Diệp Tấn liền đi lên phòng, Diệp Hâm Đình nhìn bóng lưng cha mình, trong lòng cảm thấy lâng lâng, cảm giác giống như cha mình đang giấu mình chuyện gì đó.

Tiếng động từ phía Lịch Lịch lôi kéo tâm hồn Diệp Hâm Đình trở lại, cô chớp chớp mắt để lấn át đi suy nghĩ hiện tại, sau đó nhìn Lịch Lịch bằng ánh mắt khó chịu.

"Nhìn gì mà nhìn, lo làm việc của mình đi!"

Diệp Hâm Đình khó chịu nói, sau đó thì quay đi.

"Vài hôm nữa tiểu thư chính thức của Diệp gia sẽ quay trở về, cô sẽ đến góp vui chứ?"

Lời nói Lịch Lịch mang theo vẻ đắc ý, bước chân Diệp Hâm Đình cũng theo đó mà khựng lại, tâm trí cô lúc này không được ổn định, đầu óc bắt đầu choáng váng, thậm chí cô còn cảm nhận được từng tế bào thần kinh của mình đang bị chết dần, tay chân bủn rủn không còn chút sức lực.

Diệp Hâm Đình chậm rãi quay người lại đối diện với vẻ mặt tự đắc của Lịch Lịch, hàng lông mày nhíu lại, khoé môi run run cất tiếng:"Cô vừa mới nói cái gì?"

"Hừm..." Lịch Lịch cười lơ đễnh, khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Hâm Đình nói một cách không kiên nể:"Nói tới vậy mà vẫn không hiểu sao? Vậy được, tôi nói rõ hơn cho cô biết nhé Diệp tiểu thư... Con gái ruột của chú Diệp tức tiểu thư chính thức của Diệp gia đã trở quay trở lại. Người con gái nuôi như cô chắc cũng sắp hết thời rồi nhỉ?..." Lịch Lịch nhìn bộ dạng của Diệp Hâm thì rất hả dạ, cô tặc lưỡi ngẫm nghĩ rồi nhướng mày nói với giọng mỉa mai:"Này, cô có thắc mắc xem tiểu thư của Diệp gia sẽ thế nào không?"

Diệp Hâm Đình cứng đờ người ra, không biết nỗi sợ ập đến từ khi nào, trong lòng luôn cồn cào sợ sệt nhưng bên ngoài biểu cảm vừa rồi lập tức biến mất, Diệp Hâm Đình chậm rãi nở nụ cười:"Tôi thắc mắc làm gì, cha tìm được con gái ruột đương nhiên tôi phải vui rồi, nhưng tôi cũng là con gái của ông ấy, còn cô không có tư cách gì để nói."

"Được thôi, cô nói rất đúng, tôi chỉ là một người giúp việc làm sao mà xứng danh đứng ngang hàng với cô, nhưng mà vị tiểu thư kia thì khác... Phải rồi, ở trước mặt tôi đừng nên giả vờ là người thánh thiện nữa, tôi biết cô diễn giỏi rồi."

Nói rồi Lịch Lịch bỏ đi, những người giúp việc khác chỉ đứng nhìn chứ không nói cũng không cản Lịch Lịch, vì họ cũng biết được vị tiểu thư trở về thì người con gái này chẳng là gì cả, đắc tội với cô ta thì có sao chứ? Thậm chí họ còn rất hả dạ khi nhìn thấy Diệp Hâm Đình bị nói nặng nói nhẹ như vậy.

Diệp Hâm Đình thừ người ra, tinh thần suy nhược hẳn đi, bước từng bước nặng nhọc lên phòng. Đứng trước cửa phòng làm việc của Diệp Tấn, Diệp Hâm Đình rất muốn bước vào nhưng lại không dám.

Phải làm sao đây, con gái ruột của Diệp Tấn đã trở về, có phải cô sẽ mất đi tình thương của cha hay không? Diệp Hâm Đình bất an suy nghĩ, hai hốc mắt đỏ ngầu theo từng câu chữ cô suy nghĩ.

Cuối cùng thì cũng phải chấp nhận!

...

11:20 pm, ngoại ô thành phố T, Trung Quốc.

Tại một khu công nghiệp bị bỏ hoang, một nơi hoàn hảo diễn ra những cuộc giao dịch ngầm to lớn trong giới Hắc Đạo.

Cả hai bên giao dịch đều trang phục đen huyền bí, gương mặt tên nào tên đấy cũng lườm lườm sát khí, đanh thép đến mức đáng sợ.

Hai người chủ đạo bước lên, đứng cách nhau một cái bàn, cả hai đều đồng loạt đặt hàng lên bàn, cùng nhau mở, cùng nhau kiểm hàng và giao hàng.

Từ Kiêm đứng trước bàn, đẩy vali tiền tới, người chủ đạo phía bên kia nhếch mép cười:"Ông chủ Từ kiểm hàng cho cẩn thận."

"Được, vất vả rồi!" Từ Kiêm gật đầu, "Nhưng mà ngài Lya không tới sao?"

Hắn ta cười nhẹ:"Việc làm ăn với ông chủ Từ ngài Lya rất tin tưởng, mặc dù hôm nay ngài ấy hứa sẽ gặp nhưng do một vấn đề đột xuất nên đã...."

"Đã hứa với ông chủ Từ rồi, làm sao tôi có thể thất lễ mà không tới được chứ?"

Người đàn ông bên ngoài chậm rãi bước vào, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thì có một vết sẹo nhỏ ở bên gò má, giọng nói trầm trầm nhưng lại vô cùng khách khí. Hắn ta bước đến cùng bắt tay với Từ Kiêm.

Thì ra hắn ta là Lya! Từ Kiêm suy nghĩ, sắc mặt vẫn bình thường không hề để lộ một chút sơ hở.

"Ngài đến là tôi vui rồi, thật thất lễ, nhưng một nơi như thế này có hợp với ngài?"

"Không cần phải nói như thế, tôi thì không sao cả chỉ sợ là không hợp với ông chủ Từ đây thôi."

....

Cùng thời điểm, Tư Cảnh Nam vừa làm hai nhiệm vụ, vừa âm thầm chờ tin tức từ Tân Trạch vừa đến bệnh viện để đoán Lộ Khiết. Hôm nay Lộ Khiết tan ca hơi muộn, cũng chỉ vì sức khoẻ Lộ Khiết hiện tại không ổn cho lắm nên anh quyết định đến tận nơi để đưa cô về.

Đứng giữa sảnh lớn của bệnh viện, trước khi ra về, Tư Cảnh Nam cởϊ áσ khoác của mình rồi khoác lên người của Lộ Khiết, ánh mắt cũng theo đó mà hướng lên trên tầng trên, đúng lúc bắt gặp Trạch Tịnh Thần đang nhìn xuống dưới, khoé môi nhếch cười nhưng không dễ dàng để thấy.

Tư Cảnh Nam chỉ nhìn lướt, dù sao anh cũng có kết quả từ Tân Trạch, dùng thời điểm giao hàng của Từ Kiêm để loại trừ. Trạch Tịnh Thần không phải là Lya.

"Chúng ta đi thôi!" Tư Cảnh Nam cười nhẹ nói, sau đó đưa Lộ Khiết rời đi.

Đứng trên lan can, Trạch Tịnh Thần liếʍ môi nhìn theo bóng dáng hai người vừa rời khỏi, đồng thời lấy chiếc điện thoại ra gọi cho ai đó.

"Thưa ngài Lya, mọi chuyện ổn thỏa cả rồi!"

"Đem tiền về kho đi, còn chuyện của Từ Kiêm giải quyết sao rồi?"

"Anh ta nhìn thấy Lya bằng gì nhỉ?" Người đàn ông ở đầu giây bên kia điện thoại cười khàn hỏi.

Trạch Tịnh Thần không nói chỉ cười, sau đó thì cúp máy.