Sau khi ông ta chính thức rời khỏi, Phi Dạ trở lại thư phòng làm việc của Hàn Dương Phong. Nhìn người đàn ông đang trầm mặt ngồi trên ghế, Phi Dạ ngập ngừng lên tiếng:"Hàn thiếu..."
Nhất thời Phi Dạ im lặng không biết nói gì, mà thực chất anh không biết chọn lời nào để nói. Bởi vì bản thân anh cũng biết, thậm chí là biết rất rõ. Vừa ban nãy, Tạ Thiên Khánh đã nhắc đến chuyện không nên nhắc tới. Đối với Hàn Dương Phong đây là một sự cười nhạo, bất cứ ai cũng không được động tới chuyện của cha mẹ anh. Nhưng Tạ Thiên Khánh đã không mời mà nhắc tới, sự kích động khi nãy của anh có thể sẽ mất bình tĩnh mà gϊếŧ chết ông ta, nhưng anh không làm vậy. Lý do là tại sao, Phi Dạ không biết rõ.
Hàn Dương Phong vẫn trầm tư im lặng một lúc lâu, mãi mấy phút sau mới cất tiếng:"Chuyện thế nào? Nói rõ xem."
Phi Dạ hiểu ý, cất bước đi tới gần, chậm rãi phát ngôn:"Gần đây bên Hắc Đạo đang rầm rộ lên chuyện của Diệp Tấn. Họ nói, trong tay đứa con gái của ông ấy đang nắm giữ một mật mã. Một khi lộ ra mật mã thì nó cũng như chiếc chìa khóa để mở ra một khối tài sản lớn như khó báu. Tin tức về người con gái này vốn đã đứt từ lâu nhưng theo tôi tìm hiểu được. Cô gái đó đã xuất hiện ở Trung Quốc, nhưng chưa một ai biết danh tính cũng như địa chỉ của cô ta. Nếu tính từ thời điểm hôm ấy đến nay thì cô ta đang ở độ tuổi hai mươi lăm."
"Tạ Thiên Khánh vốn biết tôi không hứng thú với những việc này mà cũng mạnh dạn đến đây để nhờ cậy sao?" Hàn Dương Phong nhếch mép, cười khinh miệt.
"Trước đây hai ngày ông ta cũng đã tìm tới Tư thiếu nhưng cũng bị từ chối."
"Tìm anh tôi sao?" Hàn Dương Phong cau mày hỏi lại. Thì ra Tư Cảnh Nam cũng giống như anh vốn không có hứng thú đến chuyện này.
"Ông ta có thế lực nhưng không lớn. Nhưng rất thông minh và xảo quyệt. Ông ta vốn không biết đến mối quan hệ giữa tôi và Tư Cảnh Nam. Nhưng theo cậu nói, ở Hắc Đạo người để ý đến khối tài sản nằm trong tay con gái chú Diệp không ít, sớm muộn gì cũng sẽ triệt tiêu nhau để độc chiếm lấy. Cách tốt nhất là đừng nên nhúng tay vào, không khéo lại rước hoạ vào thân."
"Tôi hiểu, thưa Hàn thiếu."
Lúc hai người trở xuống tầng trệt cũng chính là lúc Tiểu Ninh trở về. Mấy ngày hôm nay, cô luôn ra ngoài để chuẩn bị nhiều món ngon cho Hàn Dương Phong, chắc hẳn quên luôn chuyện Phi Dạ hôm nay sẽ trở về.
Tiểu Ninh bước vào nhà, nhìn thấy Phi Dạ đang cất bước đi sau Hàn Dương Phong, Tiểu Ninh vui tới mức quăng cả túi đựng nguyên liệu xuống đất, chạy một mạch tới ôm chầm lấy cổ anh, khoé môi hồng nhạt cong lên rõ rệt:"Tiểu Dạ Dạ..."
Phi Dạ thấy cô chạy nhanh như vậy, sợ cô sẽ bị ngã nửa chừng nên liền tiến tới, hai tay đỡ lấy cô, mặt mày nhíu lại vì sợ cô bị thương. Vài giây sau hai người mới để ý tới Hàn Dương Phong cũng đang đứng đó nhìn hai người.
Tiểu Ninh và Phi Dạ cùng buông nhau ra, lẳng lặng nhìn nhau một lúc, không gian ở đó chợt lặng thinh như một tờ giấy trắng nằm yên giữa một căn phòng khuất gió.
Hàn Dương Phong phút chốc tối sầm mặt lại, hai người kia như hoá đá, vừa lạnh lẽo lại vừa ngượng ngùng. Hàn Dương Phong bất giác mím môi nhịn cười. Anh ổn mà! Sống với hai người này đã lâu, đây cũng đâu phải lần đầu anh bị hai người họ cho ăn cẩu lương. Nhìn thấy hai người họ khó sử, anh mới buông tha. Hàn Dương Phong cuộn tay che miệng, hắng giọng vài cái rồi "à ừ" cất tiếng:"Tôi còn có việc phải làm."
Nhìn bóng lưng Hàn Dương Phong dần khuất, Phi Dạ mới thở phào một hơi, anh quay sang nhìn Tiểu Ninh:"Em suýt chút nữa thì hại chết anh rồi!"
"Em xin lỗi, em không để ý." Tiểu Ninh khẽ chu môi, cất giọng nói vài lời với Phi Dạ.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, Phi Dạ thật sự không đành lòng, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, dỗ dành nói:"Được rồi, được rồi, anh không trách em..."
"Em rất nhớ anh!" Tiểu Ninh ôm chặt lấy anh, cất tiếng nũng nịu, nhưng lại rất chân thật và ấm áp.
"Anh cũng thế, Phi Dạ cũng rất nhớ Tiểu Ninh." Phi Dạ mỉm cười, ôm cô, cất giọng đầy tình cảm.
"Có thật không?"
Phi Dạ buông cô ra, đảo tròng nhìn quanh khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Ninh.
"Anh không nhớ Tiểu Ninh thì nhớ ai bây giờ?"
.........
Tan làm....
Thời điểm hiện tại là bảy giờ, Tuyết Linh cẩn thận sắp xếp lại những tài liệu nằm lộn xộn trên bàn bỏ qua một nơi. Còn những gì rất không cần thiết thì mới đem đi vứt. Danh sách mà Hàn Dương Phong giao cho cô phê duyệt lại cuối cùng cũng đã xong, thời gian nghỉ giữa chừng cũng không có nên hiện tại khá mệt mỏi.
Tuyết Linh dọn dẹp xong thì cầm túi xách ra ngoài, thân thiện chào hỏi một số đồng nghiệp tăng ca rồi rời khỏi Hàn thị.
Đứng ở bên lề đường, Tuyết Linh đứng đợi Lạc Thần tới, vì giờ này là giờ cao điểm nên Lạc Thần có tới trễ. Đứng đợi một lúc thì có một cô gái bước tới, thân thiện chào hỏi cô. Nhìn kỹ cô gái này, Tuyết Linh nhớ không nhầm thì cô ta là đồng nghiệp của cô ở Hàn thị.
Cô ta là người bắt chuyện trước, mỉm cười gật gật đầu nói:"Chào trợ lý Tuyết, cô đang chờ ai sao?"
"Đúng vậy, chào cô!" Tuyết Linh khẽ gật đầu rồi đáp lại.
"Tôi tên là Trình Lạc, mọi người thường hay gọi tôi là Lạc Lạc."
"Còn tôi là Tuyết Linh, rất vui được gặp cô... Lạc Lạc."
Trình Lạc cong môi mỉm cười, nhất thời không nói được lời nào nữa nên im lặng mà đứng nhìn cô.
Chiếc xe Audi dừng lại ngay sát lề đường ngày trước mặt hai người. Lạc Thần chu đáo nhanh chóng mở cửa xe bước xuống rồi ân cần tới giúp Tuyết Linh mở cửa. Tuyết Linh trước khi vào xe, cô có quay lại nhếch môi cười nhẹ chào Trình Lạc rồi mới ngồi lên xe.
Đứng nhìn chiếc xe Audi sang trọng rời đi, Trình Lạc khoanh tay liếc xéo chiếc xe đang nhỏ dần, khẽ hé mồi "xùy" mạnh một tiếng. Cô nhân viên nói chuyện với Trình Lạc lúc sáng, bước tới đứng cạnh, hất hàm về phía chiếc xe Audi vừa chạy đi, nhướng mày hỏi:"Này sao rồi?"
Trình Lạc "hừ" lạnh một cái, vẻ mặt lộ rõ sự bực bội:"Cô ta bày vẻ lạnh nhạt cho ai xem chứ?"
Người nhân viên nữ bên cạnh hỏi tiếp:"Vừa nãy cô ta đi với ai vậy? Trông anh ta rất được đấy!"
"Chắc là bạn trai thôi!" Trình Lạc bĩu môi nói, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nhìn sang cô bạn bên cạnh:"Mà khoan, cô ta có bạn trai rồi vậy mà vẫn mặt dày đi quyến rũ Hàn tổng, đúng là phụ nữ không biết điều."
"Phụ nữ đẹp thì có quyền." Cô nhân viên kia nhếch môi cười cười, lời nói có chút khen, phần mỉa mai cũng không ít. Nói xong, cô ta bỏ đi:"Tôi về trước."
"Tôi sẽ không để cô ta được toại nguyện." Trình Lạc nhếch mép, trừng mắt nói.
....
"Hôm nay làm việc ổn chứ? Có mệt lắm không?" Lạc Thần vừa lái xe, vừa quan tâm lo lắng hỏi.
"Mọi việc vẫn bình thường, mọi người ở đó đều rất thân thiện. Cấp trên cũng không quá nghiêm khắc."
"Thế thì tốt. Em làm việc nhớ phải chú ý đến sức khoẻ đấy, đừng vì công việc mà quên ăn."
"Biết rồi, anh đúng là bạn tốt của em." Tuyết Linh cười cười vỗ nhẹ vai Lạc Thần một cái như tán thưởng:"Hiện tại em đang là trợ lý nên thời gian làm việc cũng sẽ không nhiều bằng các nhân viên khác nên anh yên tâm đi." Tuyết Linh nói như vậy thôi chứ ai biết được, vị Tổng giám đốc kia sẽ lại bày ra trò gì với cô trong thời gian sắp tới nữa đây?
Lạc Thần chỉ cười cười không nói, việc này anh cũng cảm thấy khá không vui, tại sao Tuyết Linh xin vào Hàn thị làm nhân viên văn phòng nhưng đột nhiên lại trở thành trợ lý riêng cho Tổng giám đốc điều hành ở đó. Suy nghĩ một hồi, Lạc Thần ngoảnh lại nhìn cô:"À đúng rồi Linh Linh, sợi dây chuyền của em đã tìm được chưa?"
"Anh yên tâm đi, em đã tìm thấy rồi!" Tuyết Linh cười cười, sợ Lạc Thần lại lo lắng nên nói thế cho qua chuyện.
"Tới rồi!" Đúng lúc, cũng đã tới nhà cô. Lạc Thần nhấn phanh dừng lại trước căn chung cư cao cấp rồi lên tiếng.
"Lạc Thần, em có xe do Hàn thị cấp rồi nên sau này anh không nhất thiết phải tới đón em nữa. Vì như vậy sẽ làm lỡ nhiều thời gian của anh lắm.... Em lên trước đây, anh về cẩn thận." Tuyết Linh nói xong thì mới bước đi.
Tuyết Linh đã đề nghị như vậy thì Lạc Thần đành miễn cưỡng gật đầu. Đợi Tuyết Linh rời khỏi xe hẳn, sắc mặt anh mới hoàn toàn thay đổi, trở nên ngờ vực và có chút khó chịu.
Anh cầm chiếc Airpods gắn lên tai của mình rồi thực hiện cuộc gọi. Mấy giây sau, người trợ lý của anh nhanh chóng trả lời:"Giám đốc!"
"Giúp tôi chuẩn bị một hợp đồng hợp tác với Hàn thị, phải chi tiết và rõ ràng."
"Tôi hiểu rồi!"
........
Qua sáng ngày hôm sau, Tuyết Linh không phải đến Hàn thị vì theo như lịch trình tối ngày hôm nay, cô sẽ tham gia một tiệc rượu cùng Hàn Dương Phong, nên anh đã cho cô nghỉ ngơi để có thời gian chuẩn bị. Hiện tại đã là giữa trưa rồi, vậy mà Tuyết Linh vẫn còn đang lăn lộn trên chiếc giường không muốn dậy. Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, đánh mất giấc mộng của Tuyết Linh, buộc cô phải đứng dậy để đi mở cửa.
Tuyết Linh nheo nheo mắt ngồi dậy, vò vò đầu vài cái rồi bước xuống khỏi gác, tiến tới cánh cửa chính.
Nhìn vào màn hình camera trên vách tường, thì người đứng trước cửa là Lộ Khiết. Tuyết Linh mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy được cô bạn thân của mình, cô tỉnh táo được vài phần, nhanh chóng mở cửa ra.
"Cạch."
"Tiểu Khiết!" Giọng Tuyết Linh uể oải vang lên.
Lộ Khiết nhìn bộ dạng còn ngáy ngủ của Tuyết Linh thì khẽ chau mày, cô mang túi đồ vừa mới mua ở siêu thị về đi vào gian bếp rồi đặt nó lên kệ, vừa đi vừa cất giọng thanh khiết:"Linh Linh, bây giờ mà cậu vẫn còn ngủ sao?"
Tuyết Linh mỉm cười, đi tới ngồi lên chiếc ghế:"Hiếm lắm anh ta mới cho mình nghỉ, phải tận dụng triệt để chứ!" Tuyết Linh nhìn những nguyên liệu trong món đồ, lòng sinh hứng thú cất tiếng hỏi:"Hôm nay cậu mang gì tới vậy?"
Lộ Khiết lấy những món đồ trong túi ra, đặt ngay ngắn lên bàn, đa phần là những món ăn nhanh mà Tuyết Linh rất thích.
Nhìn những món ăn trên bàn, hai con mắt long lanh của Tuyết Linh chợt sáng hẳn lên, mỉm cười tươi tắn:"Woa... Lộ Khiết, cậu đúng là hiểu mình."
"Tại dạo này mình hơi bận nên không tới với cậu được. Với lại, ngày hôm nay bệnh viện cho nghỉ nên mình tới đây luôn."
"Cậu tới là mình vui rồi! Nhưng mà Tư Cảnh Nam đưa cậu tới sao?"
Lộ Khiết khẽ gật đầu:"Anh ấy tới Tư Nam sẵn tiện đoán mình qua đây.... Được rồi, cậu vào rửa mặt đi, mình chuẩn bị cho cậu."
"Được."
Vài phút sau...
Lộ Khiết nhìn Tuyết Linh đang ăn, bỗng lên tiếng hỏi.
"Phải rồi Linh Linh, công việc mới của cậu ổn chứ?
Nhắc tới đây, Tuyết Linh lại thấy sợ hãi, bất lực với anh ta, cô xua xua tay, tặc lưỡi:"Chậc... Tốt nỗi gì chứ? À Tiểu Khiết để mình kể cho cậu nghe, cái người mà hôm trước mình nhắc tới đó, cái tên Hàn Dương Phong ấy. Bây giờ anh ta đang là sếp của mình."
Lộ Khiết mím môi nhịn cười, nhướng mày nhìn Tuyết Linh, cất giọng đầy hiếu kỳ hỏi tiếp:Sao vậy, anh ta làm khó cậu sao?"
"Không những làm khó mà hình như anh ta còn cố tình trả thù mình vì lúc trước mình đã đối xử tệ với anh ta."
"Đối xử tệ thế nào?" Lộ Khiết vừa rót ly nước uống, vừa hứng thú hỏi tiếp.
"Đánh!"
Lộ Khiết suýt chút nữa là bị sặc. Linh Linh đánh Hàn Dương Phong sao? Mà phải rồi, tính Tuyết Linh nóng nảy, cái đối xử tệ mà cô ấy nói, ngoài đánh nhau ra thì còn gì nữa. Lộ Khiết cười cười:"Sao cậu lại đánh người nữa vậy?"
"Là do anh ta dám cưỡng hôn mình!"
Thì ra là như vậy? Lộ Khiết không còn cười chọc ghẹo cô nữa. Cô rót ra ly một ít nước rồi đẩy tới cho Tuyết Linh:"Được rồi Linh Linh, dù sao chuyện cũng qua rồi. Chắc người ta không đáng ghét tới mức đó đâu. Bây giờ thì mình sẽ ở lại cùng cậu nấu ăn."
"Được đấy Tiểu Khiết, cũng lâu rồi mình chưa được ăn món cậu nấu."