Vợ Ơi! Anh Đây Này!

Chương 3

"Hàn thiếu!" Phi Dạ nhanh nhẹn đi tới, cất tiếng gấp rút gọi anh.

Nhìn thấy đám người đông như vậy chạy tới, Tuyết Linh cũng khá tò mò, tưởng rằng mấy tên sát thủ ban nãy quay lại, cô nghiêng đầu sang nhìn thử xem, thì nhận ra trong số đó có Tư Cảnh Nam. Nhất thời hoảng loạn, cô không biết trốn ở đâu nên đành chui vào người Hàn Dương Phong, khẽ thỏ thẻ:"Tôi cứu anh mạng, xem như lần này anh giúp tôi đi!"

Lúc đầu, anh có hơi bỡ ngỡ về hành động này của cô nhưng vài giây sau, anh hiểu ý, phối hợp cùng cô, che đậy giúp cô lần này, dù đang không biết là cô đang muốn trốn ai?

Hàn Dương Phong quay lưng với họ,dùng áo khoác ngoài để che cho cô, tay ôm đầu cô lại. Phi Dạ đang bước tới thì đột ngột bị lời anh ngăn lại:"Đứng đó!"

Phi Dạ liền nghe theo lệnh, anh đứng yên tại chỗ lướt mắt nhìn tên sát thủ nằm dưới đất rồi nhìn lên Hàn Dương Phong:"Hàn thiếu, tôi tới trễ, anh không sao chứ?"

"Tôi không sao." Hàn Dương Phong cất tiếng trả lời.

Không chỉ riêng gì Phi Dạ cảm thấy kì lạ mà cả Tư Cảnh Nam cũng vậy. Tư Cảnh Nam nheo mắt quan sát cử chỉ kì lạ của Hàn Dương Phong đang ôm ấp một ai đó, anh không biết đó là ai chỉ biết được đó là một người phụ nữ, còn ngoài ra không nhìn thấy dung mạo hay hình dáng một cách rõ ràng gì cả.

Đây là lần đầu tiên, đám thuộc hạ của anh tận mắt chứng kiến anh ôm ấp một cô gái xa lạ.

Tư Cảnh Nam đột nhiên cười cười khó hiểu, anh nhìn đám thuộc hạ và Phi Dạ, cất giọng nói:"Được rồi, chúng ta đi thôi, Hàn thiếu còn đang bận việc."

Phi Dạ gật đầu, anh ra hiệu cho hai tên thuộc hạ phải đi tới, đưa cái xác của tên sát thủ kia đi nơi khác.

Hàn Dương Phong ngoảnh đầu lại:"Anh về phòng trước đi, giải quyết xong em sẽ quay lại."

Còn Tuyết Linh thì cố gắng nép người vào trong lòng của Hàn Dương Phong, không để lộ sơ hở gì, cô chỉ quan tâm đến việc trốn nên không hoàn toàn để ý tới lời nói của hai người bọn họ. Tuyết Linh cắn môi, thầm nghĩ:"Thôi xong rồi, sao Tư Cảnh Nam lại ở đây, nếu anh ta biết mình ở đây mà lại còn đánh nhau nữa thì nhất định sẽ nói cho Lộ Khiết biết, đến lúc đó mình sẽ lại bị trách móc nữa cho mà xem."

Tuyết Linh nắm chặt lấy vạt áo của anh, không còn nghe tiếng động của người nào nữa, cô mới buông anh ra, khiễng chân nhìn lên để chắc chắn không còn ai. Lúc này, cô mới an tâm, vỗ ngực thở phào:"Suýt nữa thì chết rồi!"

Đang loay hoay một lát, cô ngước nhìn Hàn Dương Phong thì bắt gặp ngay một ánh mắt kì lạ, vô cùng nham hiểm và kì bí, ánh mắt ấy chằm chằm nhìn cô. Tuyết Linh mấp máy môi, chớp chớp mắt nhìn anh:"Anh...anh nhìn tôi như thế làm gì?"

"Cô." Hàn Dương Phong nhíu mày sau đó cười nhạt:"Nhìn cô rất có cá tính."

"Câu này tôi nghe nhiều rồi, anh khỏi cần khen nữa." Tuyết Linh cười cười vẫy vẫy tay với anh:"Được rồi, tôi đi đây, hẹn gặp lại."

Chưa kịp quay đi, Tuyết Linh đã bị anh nắm lấy cổ tay rồi lại bị ấn vào tường, éo cô mắt đối mắt với anh.

Trong khung cảnh đêm khuya, yên ắng thanh tịnh, dãy hành lang không một bóng người, chỉ có riêng anh và cô. Không biết những người ở xung quanh phòng là do nghe tiếng đánh nhau, sợ nên không dám bước ra hay là do hệ thống cách âm bên tường khá tốt nên họ êm ấm ngủ rồi? Không biết vì lý do nào nhưng mà hiện giờ, hành lang trống vắng không một bóng người, chỉ có hai bóng dáng, một nam một nữ đang ở khoảng cách gần nhau.

Ánh đèn vàng bật sáng, chiếu rọi lên khuôn mặt điển trai của anh, tim Tuyết Linh bất chợt đập loạn nhịp, ánh mắt long lanh nhìn anh:"Chết thật, sao anh ta đẹp vậy?"

Nếu là người con gái khác, đứng ở trước mặt anh như thế này thì không sớm thì muộn thì cũng bị vẻ đẹp này làm cho thần trí điên đảo. Nhưng Tuyết Linh vẫn là Tuyết Linh, cô vốn không bận tâm đến chuyện yêu đương nam nữ gì nữa, tức khen anh ta đẹp trai không có nghĩa là thích anh ta mà đơn giản chỉ là sự đánh giá, nhận xét từ phía cô.

Bừng tỉnh lại, cô dùng lực hất tay anh ra, nhưng giây phút nào anh cũng nắm chặt tay cô là để phòng trường hợp này, vì vậy mà cô không thoát khỏi anh được.

"Anh làm gì vậy?" Tuyết Linh cau mày lên tiếng.

Hàn Dương Phong bất chợt cúi mặt xuống, cự li rất gần với cô, thiết đoán thì thấy được, thì chỉ còn vài centimet nữa thôi là chạm môi cô rồi. Thái độ của anh thì coi như bình thường nhưng còn Tuyết Linh thì khác, cô có cảm giác rất lạ, tim đập nhanh và mạnh như muốn nhảy vọt ra bên ngoài.

Hàn Dương Phong nhếch cười, nhỏ nhẹ nói:"Tôi rất hiếu kì về cô, một cô gái nhỏ nhắn nhìn có vẻ yếu đuối như một vị tiểu thư danh giá nhưng không ngờ lại có năng lực như vậy."

Cái hiếu kì của anh là đang khen hay là đang mỉa mai cô vậy? Tuyết Linh thầm nghĩ, sau đó liền trừng anh nhưng lại bắt gặp cái nụ cười có chút châm chọc ấy. Tuyết Linh nhau mày, bộ dạng tức tối đối diện với ánh mắt nham hiểm của Hàn Dương Phong. Thật là muốn đấm cho anh ta một cái quá đi! Tuyết Linh mắng thầm, sau đó nhanh nhẹn đẩy anh ra:"Anh có ý gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Hàn Dương Phong mím môi, che miệng cười cười, sau đó nhún vai:"Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy cô là một cô gái rất đặc biệt." Anh nhếch môi cao lên, tay như cầm gì đó nhưng không rõ, anh bỏ tay vào túi quần, cúi đầu xuống nhìn cô, môi kéo dài ngữ âm:"Vậy...cô có muốn tán tỉnh tôi không?"

Hàn Dương Phong nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng, môi vẫn nở một nụ cười quỷ dị, nếu người khác nhìn vào sẽ cứ tưởng rằng anh đang nghiêm túc đấy.

Giữa không gian vắng lặng, thanh âm nhỏ nhẹ, ấm áp vang lên mang theo vẻ dịu dàng, lôi cuốn và mê hoặc, lần lượt rót vào tai cô:"Nói cho cô biết, phụ nữ xung quanh tôi rất nhiều nhưng người tôi để ý thì rất ít đấy!"

Trước câu nói của Hàn Dương Phong, Tuyết Linh thoáng chốc cứng đờ người, ánh mắt mơ hồ nhìn anh, cũng không biết, lúc này nên khóc hay nên cười nữa? Khóe môi cô run run, đơ người trong một phút, Tuyết Linh chợt che miệng hốt hoảng, cô đưa tay đặt lên trán của anh, bộ dạng có vẻ lo lắng:"Có phải anh bị mấy tên ban nãy đập trúng đầu rồi hay không? Hay là anh bị sốt?"

Hàn Dương Phong cầm tay cô bỏ xuống:"Tôi không bị sao cả, mấy tên đó thì làm gì được tôi." Anh mỉm cười:"Sao hả? Không muốn tán tỉnh tôi à?"

Tuyết Linh thở dài, cảm thấy quá bất lực với tên này, cô day day trán:"Mình nghĩ anh ta mắc bệnh Paranoil Personality Disorder mức độ nặng nhất rồi!"

Cô mím môi cười gượng:"Tôi nghĩ anh bị ấm đầu thật rồi. Nhưng mà nếu anh hỏi thật thì tôi cũng trả lời với anh." Tuyết Linh lắc đầu, chậm rãi phát ra từng chữ:"Tôi không hứng thú với anh."

Hàn Dương Phong lùi vài bước, đứng tựa lưng vào vách tường đối diện với cô:"Vậy, cô hứng thú với mẫu người như thế nào. Tôi nghĩ tôi quá đủ tiêu chuẩn rồi, cô bỏ qua thì tiếc lắm đấy!"

Tuyết Linh vẫn bơ phờ nhìn anh, cô khẽ nuốt nước bọt, than khổ. Sao trên đời này lại có người nói nhiều như anh ta vậy chứ? Tuyết Linh ngẩng mặt nhìn anh, cười cười:"Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với một người vừa thẳng thắn vừa tự tin như anh đấy!"

"Tôi trước giờ đều thẳng thắn, nhưng còn rất nhiều điều về tôi cô còn chưa biết, cô có muốn tìm hiểu không?"

Tuyết Linh theo bản năng lắc đầu lia lịa:"Không cần, tôi không thích xen vào chuyện riêng của người khác. Chúng ta nói tới đây thôi, giờ tôi có việc phải đi rồi...Tạm biệt."

Nói xong, cô quay người bước đi, được giữa chừng, anh lại gọi ngược cô lại:"Này! Khoan đã!"

"Còn có chuyện gì nữa sao?"

"Cô tên gì?" Hàn Dương Phong cất giọng khiên tốn hỏi.

Tuyết Linh cười nhẹ:"Nếu sau này có duyên gặp lại, tôi sẽ nói cho anh biết." Nói xong, Tuyết Linh gật nhẹ đầu để chào anh rồi quay lưng bước đi tiếp. Nụ cười trên khóe môi của cô tắt hẳn đi, quây quanh cô bây giờ là một bầu không khí vô cùng nghiêm túc và căng thẳng:"Người đàn ông này không phải người bình thường, sau này không nên dính dán gì tới anh ta nữa thì tốt hơn."

Bóng dáng Tuyết Linh khuất dần trong thang máy, ánh mắt của Hàn Dương Phong nơi này vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi, như thể anh đang xuyên thấu vào bên trong để ngắm nhìn cô vậy.

Cảm này giác này thật đặc biệt!

Hàn Dương Phong nở một nụ cười kín đáo, người khác nhìn vào thì sẽ không ai biết anh đang nghĩ gì, chỉ có thể quan sát nụ cười tà mị ấy mà suy đoán.

Đây là lần đầu tiên Hàn Dương Phong nhẫn nại như vậy và cũng chính là lần đầu tiên, khi có người nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy mà toàn mạng trở về. Xem ra, Hàn Dương Phong thật sự đã chú ý tới người con gái này.

"Có duyên sao?" Hàn Dương Phong cong môi cười:"Không cần nữa. Cô gái, chúng ta sắp gặp nhau rồi!"

Hàn Dương Phong mặc định, cái duyên mà cô nói giữa anh và cô dường như nó đã tồn tại từ trước rồi. Ngay lần đầu gặp mặt và cả lần này. Nó được tóm tắt bằng hai từ "định mệnh".