Chiến Thần Phong Vân

Chương 2194

Chương 2194

Lưu Cường Lực cười phì ra tiếng: “Ngài Hạ à, ngài lại bắt đầu trêu tồi rồi. Tôi chỉ là nông dân, ai lại cầm gần trăm triệu chỉ để mua quần áo thôi.”

Hạ Nhất Hàng nói: “À, thật vậy sao? Nói như vậy là anh không có cho mẹ anh một trăm triệu đúng không?”

Lưu Cường Lực cười đầy đẳng chát một tiếng: “Ngài Hạ, tình huống nhà tôi không phải là anh không biết, còn là hộ gia đình đặc biệt khó khăn, bây giờ còn của tôi còn cần tiền đi học cũng không kiếm ra, nên làm gì có trăm triệu đưa cho mẹ của tôi. Anh Hạ, lời này của anh không phải là muốn ám chỉ cái gì đó chứ? Anh yên tâm đi, mặc dù mẹ tôi ngồi xổm trong tù năm năm, không cho chúng tôi nhìn con của mình nhưng tôi chắc chắn cũng sẽ phụng dưỡng bà ấy, sẽ không vứt bỏ bà ấy đâu.”

Hạ Nhất Hàng nói: “Tôi không có ám chỉ anh, chỉ là đang cùng anh nói chút tin tức bình thường mà thôi. Lưu Cường Lực, tôi nói thật cho anh biết, trong thành phố mẹ của anh cầm một trăm triệu đi mua quần áo, mẹ anh còn nói trăm triệu này là anh cho bà ta.”

“Cái gì?” Lưu Cường Lực lập tức muốn nổi giận: “Mua quần áo mà cần gần trăm triệu sao? Từ chỗ nào bà ấy có số tiền lớn như vậy chứ?”

“Đáng chết, đáng chết thật mà! Không phải là bà ấy lại đi ăn trộm tiền đó chứ? Thật là bà ấy đã già rồi mà còn không đứng đắn nữa.”

“Anh Hạ, anh đừng nóng giận, nói tới chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Hôm qua bà ấy nói muốn tôi đưa cho bà ấy một trăm triệu mua quần áo, tôi không cho bà ấy, cho nên bà ấy mới có thể đi ăn trộm… Anh Hạ, anh ngăn cản bà ấy lại đi, tuyệt đối đừng để bà ấy mua quần áo mới. Chúng tôi cam đoan sẽ trả lại số tiền đó không thiếu chút nào”

Hạ Nhất Hàng nói: “Ừm, tôi biết rồi.” Điện thoại cúp máy, mọi người lập tức cười vang.

“Ha ha ha ha ha, con trai của bà ta ngay cả một trăm nghìn cũng không nỡ cho bà ấy, vậy mà bà ấy còn nói cho tận trăm triệu đấy.”

“Con trai của bà ấy thuộc hộ gia đình đặc biệt khó khăn, tiền học phí của con còn lo không nổi. Người này không biết thương cho con trai, cho cháu mà còn khiến cho người ta thêm phiền, nói bà ta già mà không đứng đắn là không quá đáng chút nào.”

“Số tiền một trăm triệu này chắc chắn là trộm. Trộm tiền còn chưa tính, còn dám quang minh chính đại cầm số tiền này đi kiếm chuyện với người ta, thật sự là người đầu óc có bệnh mà.”

Lý Quế Hoa xấu hổ thật muốn ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

Quá là mất thể diện rồi. Hạ Nhất Hàng tiếp tục nói: “Lý Quế Hoa, bà nói rõ lai lịch của trăm triệu này ra đi, nếu không đừng trách tôi dùng pháp luật để trị bà.”

“Tôi nói, tôi nói!” Dưới tình thế gấp gáp, Lý Quế Hoa vội vàng lung tung tìm một lý do để biện hộ cho mình: “Đây là tiền tôi tiết kiệm được, là… là tôi tiết kiệm được trước khi tiến vào tù. Chẳng qua là tôi chưa lấy tiền tiết kiệm của mình ra thôi.”

Hạ Nhất Hàng cười cười: “A, vậy bà gửi ở ngân hàng nào, ngân hàng Công thương, ngân hàng Nông Nghiệp hay ngân hàng Xây Dựng?”

Lý Quế Hoa thuận miệng nói một câu: “Ngân hàng Xây Dựng.”

Hạ Nhất Hàng: “Nhưng tôi nhớ không lầm, trước khi bà vào tù thì tất cả tài khoản ngân hàng của bà đều bị niêm phong.”

“A? Tôi… Lý Quế Hoa lập tức á khẩu không trả lời được.

Hạ Nhất Hàng không để ý tới Lý Quế Hoa nữa, nói với Từ Lam Khiết: “Tổng giám đốc Từ, xin cô nói tiếp.” Từ Lam Khiết cười cảm kích.

Nói thật, chỉ với những bằng chứng hiện tại đã đủ để chứng minh trong sạch cho cả cửa hàng quần áo. Hạ Nhất Hàng chỉ nói đơn giản mấy câu đã giúp cho cửa hàng thoát khỏi hiềm nghi, không thể không thừa nhận năng lực của Hạ Nhất Hàng mạnh thế nào.

Không trách được lúc Diệp Huyền Tần đi thì giao tập đoàn Diệp Linh cho Hạ Nhất Hàng.

Từ Lam Khiết nói tiếp: “Buổi sáng bà ấy mua mấy sản phẩm ở cửa hàng chúng tôi, buổi chiều thì đưa tới mấy thứ sản phẩm kém chất lượng tới nói là của cửa hàng chúng tôi, muốn chúng tôi đổi.”

“Nếu như chất lượng sản của cửa hàng chúng tôi có vấn đề, thậm chí bà ấy nói không thích thì chúng tôi sẵn sàng đổi. Nhưng mấu chốt chính là, những thứ sản phẩm kém chất lượng căn bản không phải của chúng tôi. Bà ấy rõ ràng đang cố ý bôi nhọ cho cửa hàng của chúng tôi.”

Hạ Nhất Hàng cầm một bộ quần áo lên nhìn thoáng qua, quay lại chất vấn Lý Quế Hoa: “Lý Quế Hoa, nếu những bộ quần áo này là của cửa hàng này do bà mua được thì lúc đó, bà hẳn nên nhận ra đây là những sản phẩm kém chất lượng mới đúng chứ? Đừng nói với tôi là lúc đó bà không nhận ra nha.”

Lý Quế Hoa vội vàng gật đầu nói: “Ngài Hạ, tôi không có kiến thức nên lúc ấy thật sự không có nhận ra đây là những sản phẩm dởm.”

Hạ Nhất Hàng: “À, vậy sao bà là lại nhận ra vậy nhỉ?”