Anh bước đến trước quan tài rồi chưởng một cái, đẩy nắp quan tài ra.
Một tiếng động lớn vang lên, đánh tan không khí yên tĩnh của ngôi mộ cổ này, mọi người cũng có cảm giác xáo động trong lòng.
Một luồng khỏi đen bay từ trong quan tài ra có mùi rất khó chịu, hình như có độc. Diệp Huyền Tần lại dùng sức mạnh chặn luồng khói đen đó ở phía ngoài.
Đợi khỏi độc tan hết thì mọi người mới cần thận tiến đến trước quan tài và nhìn vào trong xem thú.
Kết quả, vừa nhìn vào thì tất cả mọi người đều sởn tóc gáy.
Bên trong quan tài trống không, làm gì có hài cốt gì.
Quan tài được đóng chặt kĩ càng, hơn nữa lăng mộ cổ này hoàn toàn không có dấu vết bị trộm.
Trừ khi người chết sống dậy, xác chết tự chạy đi mất.
Đùa à.
“Đó là gì?” Độc Lang lanh mắt, vừa nhìn thì đã phát hiện ra bên trong quan tài có thứ gì đó.
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của Độc Lang. Trên vách quan tài có một cục nấm nhô ra.
Cục nấm đó có màu xám tro, cùng màu với cổ quan tài, nếu không nhìn kỹ thì thật sự khó mà phát hiện ra.
Diệp Huyền Tần cẩn thận quan sát một lúc rồi đột nhiên trở nên rất kích động và nói: “Là Thi Hương Ma Vu!”
Thị Hương Ma Vu!
Những người khác cũng thấy kinh ngạc.
“Thi Hương Ma Vu này là thứ được Hoa Đà liệt vào một trong mười kỳ trân dị thảo đấy.”
“Tương truyền Thi Hương Ma Vu này có độc, được sinh ra từ xác người. Nhất định cải xác đó biến mất là vì đã được dùng để tạo ra Thi Hương Ma Vu này.”
“Thi Hương Ma Vu này đích thực là cực độc, nhưng nếu được tinh luyện, sàng lọc thì công hiệu của loại thuốc này chỉ đứng sau Tuyết Liên ngàn năm thôi.”
“Thế chất cảm nhận của Tiểu Quân Quân đúng thật là danh bất hư truyền, giới võ đạo của Đại Hạ ta có phúc rồi, haha.
Diệp Huyền Tần cẩn thận định lấy Thi Hương Ma Vu ra nhưng chính vào lúc đó đột nhiên có một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ trong địa cung kín này.
“Tên kia, dám tự ý xông vào nơi an nghỉ của ta, có biết tội không?”
Giọng nói vọng ra từ bốn phía, không phân biệt được là đến từ phương hướng nào.
Mọi người ở đó hoảng loạn không biết làm sao, nhìn quanh bốn phía và nói: “Anh là ai?” Đối phương trả lời: “Ta là Vương Dương Minh, chủ của ngôi mộ này.
“Thi Hương Ma Vu này là do cơ thể của ta tạo ra, các người đã hỏi qua ý kiến của ta chưa mà dám tự ý lấy đi?”
Đám đông nháo nhào lên.
“Vương Dương Minh là thuật sĩ âm dương nổi tiếng ở thời Minh Thanh mà.”
“Cũng chỉ có thuật sĩ âm dương mới biết cách tạo ra Thi Hương Ma Vu “Lẽ nào trên thế giới này thật sự có quỷ thần sao? Linh hồn của Vương Dương Minh vẫn còn ở lại trong lăng mộ cổ này à?” Trong lòng ai cũng cảm thấy lo lắng.
Vương Dương Minh: “Nhanh chóng rời khỏi đây thì ta có thể tha mạng cho các người.
“Nếu không thì ta buộc phải gϊếŧ chết!” Diệp Huyền Tần thì lại rất bình tĩnh, anh lạnh lùng nói: “Giả thần giả quỷ, trò vặt vãnh.
“Mau cút ra đây cho tôi!”
Anh đấm ra một đấm, đầu nắm đấm bộc phát ra một sức mạnh cực lớn, cuối cùng đập lên trên bức tường ở bên cạnh.
Đá trên bức tường bên cạnh nổ ra và đổ sập xuống, để lộ ra một cỗ quan tài màu đen bên trong.
Mọi người đều ngây người ra, trong một địa cung lại có tới hai cỗ quan tài, chuyện này thật sự hiếm thấy.
Diệp Huyền Tẫn khinh thường nói: “Còn không mau cút ra đây và quỳ lạy tôi, lẽ nào muốn để tôi đích thân tóm anh ra đây sao?”
Bum!
Cỗ quan tài màu đen đột ngột nổ tung, một bóng đen nhảy ra từ trong quan tài, điên loạn xông về phía Diệp Huyền Tần.
Tất cả mọi người nhìn thấy bóng đen đó thì đều hoảng hồn.
Bóng đen đó vốn dĩ không phải người mà là ma quỷ.
Hai mắt của nó to như hai cái đèn, phát ra ánh sáng màu đỏ máu.
Môi không che hết răng nanh, để răng lộ ra khỏi miệng.
Cái lỗ mũi hích lên trời, thở ra khói máu, lông tóc mọc rậm khắp cả cơ thể.
Trên thế giới thật sự có ma quỷ.
Tốc độ của ma quỷ cực nhanh, sức mạnh lớn không tưởng, mỗi một bước đi của nó đều khiến cổ mộ rung lắc đến ba lần.
Diệp Huyên Tân cảm thấy bị uy hϊếp bởi bóng đen đó.
Rốt cuộc bóng đen đó là thứ gì mà có thể khiến cho đường đường một cao thủ tuyệt đỉnh phải cảm thấy bị uy hϊếp.