Sự cứng cáp của chiếc áp giáp này còn gấp những chiếc áo giáp chống đạn bình thường gấp mấy chục lần.
Khi thấy hai người họ không nguy hiểm tới tính mạnh, cuối cùng thì trong lòng Diệp Huyền Tần cũng có thể buông xuống được.
Anh lấy ra một chiếc bình sứ từ trong người, sau đó đổ ra hai viên thuốc trắng nõn như một viên ngọc, nhanh chóng đưa cho hai người họ: “Mau nuốt xuống đi.”
Thứ có thể được Diệp Huyền Tần mang theo trong người thì cũng chỉ có thể là thần dược vô cùng trân quý.
Độc Lang và Sát Lang đều cảm thấy có hơi do dự, không chịu cầm lấy viên thuốc.
“Anh, bọn em không muốn được thưởng thần dược đầu, có thể đổi thần dược này thành rượu thượng hạng được không?”
Lúc này, sắc mặt Diệp Huyền Tần nhanh chóng tối sầm xuống.
“Đừng nói nhảm nửa, tôi sẽ không cho hai cậu dù chỉ là một nửa lít rượu!”
Hai người họ cũng không dám nói nhảm nữa, nhanh chóng đưa tay cầm lấy hai viên thần dược rồi bỏ vào miệng, nuốt xuống.
Thuốc này thật sự có hiệu quả. Sau khi hai người họ dùng xong, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy sắc mặt của hai người họ đang khôi phục vô cùng nhanh chóng.
Trong lòng Chung Hưng Ly cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.
Một viên thần dược thần kì như thế, cho dù có mặt ở môn phiệt Chung Thị cũng có thể được xem là một bảo vật vô cùng quý giá.
Không ngờ bên ngoài lại có được viên thuốc này.
Xem ra ông ta đã xem thường những vị cao thủ bên ngoài.
Sát Lang bị Chung Hưng Ly nhìn chăm chăm vì thế cả người anh ta cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Anh ta tức giận lên tiếng: “Nhìn ông kìa!” “Đúng rồi, gia chủ nội môn của nhà họ Chung đâu rồi? Sao còn không chịu ra gặp chúng tôi?”
“Được rồi, nửa tiếng đã trôi qua, bây giờ chúng ta nên chém chết các đệ tử nội môn thôi.”
ra “Ở đây vị nào là đệ tử nội môn thế? Mau đứng để tôi chém nào!”
Vô cùng phách lối!
Chung Hưng Ly còn chưa kịp mở miệng.
Một âm thanh vô cùng hùng hậu nhanh chóng vang lên, âm thanh này được truyền tới từ làn sương mù dày đặc.
Âm thanh này chính là của lão quốc tướng quân!
“Mau dừng tay lại cho tôi!”
Cuối cùng Chung Hưng Ly cũng cảm thấy yên tâm được một chút, lão quốc tướng quân đã chịu ra mặt để trấn áp Thần Soái.
Chắc chắn Thần Soái phải chịu khuất phục mà thôi!
Lão quốc tướng quân cũng không thèm đoái hoài tới hình tượng của mình, ông nhanh chóng xông thẳng vào trong.
Bây giờ nếu ông trễ nãi dù chỉ là một giây thôi thì có thể khiến Đại Hạ phải chịu một tổn thất mà không có cách nào có thể cứu vãn được nữa.
Đến khi ông đã có mặt tại hiện trường, sau khi nhìn thấy sự bừa bãi ở khắp mọi nơi thì cảm thấy như bị sét đánh, cả người mất đi thăng bằng.
Sự tình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của ông rất nhiều.
Hơn một trăm quân của đoàn quân Sát Lang của Diệp Huyền Tần nhanh chóng đứng chặn trước môn phiệt Chung Thị Khắp nơi trước cửa của môn phiệt Chung Thị đều là thi thể.
Tất cả những thi thể đó đều là người của môn phiệt Chung Thị.
Trong đó cũng bao gồm Chung Mục Tú, con cháu của ngoại môn nhà họ Chung, cùng với hai vị Tôn Vương Giả!
Chuyện này có khác gì với việc tạo thành một lỗ thủng đâu chứ?
Lúc này, trong đầu lão quốc tướng quân chỉ có một suy nghĩ, chính là ông sẽ phải từ chức lão quốc tướng quân này, sau đó sẽ không liên quan gì tới chuyện này nữa.
Thật sự thì ông cũng không quản được chuyện này nữa rồi!
Thế nhưng ông cũng biết là bây giờ mình cũng không còn đường lui nữa, vì thế cũng chỉ có thể nhắm mắt đón nhận những chuyện sắp tới.
Ôi, Thần Soái ơi là Thần Soái, cậu hại chết tôi rồi! Ông nhanh chóng điều chỉnh sự ưu tư trên mặt mình, lên tiếng dò hỏi: “Ngài Chung, chuyện này…” Chung Hưng Ly nhanh chóng quay sang tấn công ông.
“Lão quốc tướng quân, hôm nay ông phải cho tôi một cậu trả lời hợp lý đấy!”
“Môn phiệt Chung Thị của tôi sống ẩn dật dưới núi, được pháp luật nhà nước bảo vệ. Cho dù là người nào thì cũng không được phép tới đây gây chuyện.”
“Thế nhưng cái tên Thần Soái này đang ức hϊếp người quá đáng, không những tự tiện chém gϊếŧ người của môn phiệt Chung Thị mà còn khiến gần một trăm người nhà họ Chung của toi bị thương nặng!”
“Nếu hôm nay Diệp Huyền Tần không tự sát để tạ tội vậy thì cũng đừng trách môn phiệt Chung Thị của tôi phải điều động người để xông vào thủ đô đòi một lời giải thích.”
“Còn về phần ước hẹn trăm năm của nhà họ Chung tôi cùng với Đại Hạ cũng sẽ bị phá bỏ.”
Lão quốc tướng quân lên tiếng: “Ngài Chung đừng nóng nảy như thế, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý công bằng.”
Sau đó ông nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Huyền Tân: “Thần Soái, cậu… Cậu giải thích với tôi một chút đi.”
Diệp Huyền Tần lên tiếng: “Không có gì cần phải giải thích ở đây cả.”
Lão quốc tướng quân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu cậu không chịu giải thích vậy thì tôi phải chết đấy!
Ông lại nói: “Thần Soái, vì sao cậu lại gϊếŧ Chung Mục Tú?”
Diệp Huyên Tần nói: “Cái tên đó giả dạng chiến tướng Độc Lang dưới quyên tôi, tự tiện xông vào khu vực cấm phía Nam lấy trộm linh thạch, vì thế tôi gϊếŧ thôi”
Lão quốc tướng quân nói: “Thế còn việc hai vị Tôn Vương Gia của nhà họ Chung thì sao?”