*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Ngay sau đó, một trận địa chấn từ trong núi sâu vọng ra mãnh liệt.
Nhanh chóng đến gần chỗ này.
Không lâu sau, một trung đoàn bộ binh hơn 90.000 người hiện ra trước mắt mọi người.
Họ giống như dã thú và dòng nước lũ không thể khống chế, cắn nuốt mọi thứ, trong nháy mắt đánh tới chỗ Diệp Huyền Trân.
"Quân đội sát lang, 90.000 bộ binh, báo cáo thần soái."
Diệp Huyền Tân: "Bao vây môn phiệt Chung Tự."
Đã rõ!
Các chiến sĩ nhanh chóng hành động.
Môn phiệt Chung Tự chiếm diện tích cả một vùng rộng lớn, thậm chí bao quanh hai ngọn núi
cao.
Một trăm nghìn binh lính, mỗi người cách nhau 20 mét, mới miễn cưỡng bao vây được hết môn phiệt Chung Tự.
Đủ cho thấy quy mô của nhà họ Chung rất hoành tráng.
Động tĩnh lớn như vậy nhanh chóng khiến người trong của Chung Tự bị kinh động.
Một đội gồm một trăm người với vũ khí lạnh lao ra nhanh chóng.
Tất cả họ đều mặc đồ của lính canh, với chữ "Binh" lớn được viết trên ngực.
Rõ ràng là thủ vệ thấp kém nhất của môn phiệt Chung Tự.
Ngay sau khi đám lính canh của nhà họ Chung bước ra, bọn họ đã bị sốc ngay tại chỗ.
Họ đã thấy gì?
Ở ẩn hàng trăm năm không lộ, được ngoại giới ca ngợi là môn phiệt lánh đời nhà họ Chung.
Lúc này đây, bị hàng trăm ngàn người bên ngoài bao vây.
Chấn động thiên hạ!
Sỉ nhục môn phiệt Chung Tự
Chống lại luật trời!
Rốt cuộc là người phương nào có can đảm như vậy!
Đội trưởng đội thủ vệ nhà họ Chung là một người đàn ông cường tráng vạm vỡ.
Anh ta toát ra khí chất hung hãn, thể hiện sức mạnh cường giả chiến thần của anh ta. Chung Mục Tú nhìn thấy đội trưởng đội thủ vệ,
ngay lập tức hét lên: "Đội trưởng, cứu... cứu tôi..."
Chung Mục Tú lên tiếng đã thu hút sự chú ý của các lính canh.
Nhìn bộ dạng của Chung Mục Tú, một cơn bão lớn hơn đã bùng lên trong lòng mọi người.
Chung Mục Tú, đó là người của nhà họ Chung, Nếu đặt ở ngoại giới, đó là sự tồn tại dưới một người và trên một vạn người.
Ngoại trừ người đứng đầu của một quốc gia, tất cả những người khác đều cần phải quỳ gối khi nhìn thấy ông ta.
Nhưng bây giờ thế mà ông ta bị phế bỏ tứ chi, hấp hối sắp chết.
Phản ứng đầu tiên của họ là có người muốn tạo phản
Đội trưởng đội thị vệ vội vàng kêu lên: "Anh
Chung, ai làm hại anh?" "Đừng lo lắng, nhà họ Chung chúng ta không thể bị ức hϊếp hay sỉ nhục, tôi nhất định sẽ đòi lại công lý cho anh."
Chân tay Chung Mục Tú đã tàn phế, chỉ có thể nhìn Diệp Huyền Tần.
Đội trưởng đội thủ vệ nhìn chăm chăm Diệp
Huyền Tần nhìn một chút, mới nói: "Nhìn anh có
chút quen mắt.
"Đúng rồi, anh có phải thần soái của Đại Hạ không?"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Đúng vậy."
Đội trưởng đội thị vệ chế nhạo: "Ha ha, Diệp Huyền Tần của Đại Hạ, tao nói cho mày biết, Đại Hạ kể cả ở thời kỳ hoàng kim mà nói đi nữa, muốn làm con chó của môn phiệt Chung Tự đây, môn phiệt Chung Tự cũng không cần."
"Bây giờ mày sa cơ lỡ vận, trong mắt người nhà họ Chung, cùng lắm chỉ là một con rệp nhỏ bé."
"Một con rệp, dám đến Chung gian nhà tạo làm phiền, mày cho rằng ngoài cái chết còn có lựa chọn nào khác sao?"
Diệp Huyền Tần lắc đầu cười khổ. Anh thực sự không hiểu.
Nhà họ Chung nói cho cùng là lấy ở đâu ra cái cảm giác mình hơn người như thế
Ngay cả một tên đội trưởng đội thị vệ cũng coi thường thân soái đường đường chính chính.
Họ đã bị cô lập với ngoại giới quá lâu, đã đến