*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người không kiềm lòng được quỳ với Diệp Huyền Trần.
"Chúng tôi bái kiến thần soái!”
Đồng thời trong lòng họ cũng nảy sinh nghi
ngờ.
Vì sao thần soái lại hạ lệnh chém gϊếŧ Độc Lang tướng quân Trấn Huy chứ?
Có ai không biết, thần soái đối đãi với Độc Lang như anh em ruột.
Trong lòng Chung Mục Tú cũng nhấc lên từng trận gợn sóng, chuyện phát triển vượt qua dự đoán của ông ta. Làm sao ông ta cũng không ngờ, Diệp Huyền Trần sẽ xuất hiện lúc này.
Nhưng, dù sao cũng chỉ gặp con em môn phiệt, rất nhanh ông ta đã ổn định cảm xúc lại. Cho dù Diệp Huyền Trân tới đây thì thế nào? Chẳng qua Diệp Huyền Trần chỉ là tên rác rưởi bị phế hết căn cơ.
Cậu ta, còn có quân đoàn Độc Tự Lang cũng không phải là đối thủ của mình.
Thật sự không được, còn có thể gọi chiến thần Côn Luân đến tham chiến.
Cho dù hôm này có gϊếŧ Diệp Huyền Trần và cả quân đoàn Độc Tự lang quân cũng muốn cướp linh thạch đi.
Mình có môn phiệt Chung Tự làm chỗ dựa, Đại Hạ không dám trị tội mình.
Ông ta quát lớn: "Đứng hết lên cho ông” “Các cậu quỳ sai người rồi, thật ra cậu ta
không phải thần soái thật sự!” “Sở dĩ hôm nay tôi làm mọi thứ, chính là muốn dụ tên thần soái giả này ra!”
“Còn không nhanh động thủ gϊếŧ cậu ta. Các chiến binh nguy nan hết sức, rốt cuộc là ai trong bọn họ nói thật đây.
Diệp Huyền Trần cười khẽ: “Hay cho một kẻ trộm quát bắt trộm nha."
“Ông có dám thảo đồ bên ngoài của ông xuống, lấy diện mạo thật của ông gặp người?”
Chung Mục Tú: "Cái gì mà đồ bên ngoài, đây là diện mạo thật của tôi.”
“Tôi thật sự là tướng quân Trấn Huy
Trong lúc mọi người ở đây đang xoắn xuýt nên tin ai, một bóng người hốt hoảng chạy đến, chính là anh Hải bị phạt vác trăm cân chạy mười km. Dọc đường anh Hải lảo đảo, ngã tới đầu rơi
máu chảy. Ông ta nhìn Độc Lang, tức giận mắng liên tục: “Mẹ mày ép thành chó, còn dám xuất hiện.”
"Các anh em, người này là giả, là nó gϊếŧ chết đại đội trưởng của chúng ta."
"Mau gϊếŧ nó.”
Đại đội trưởng Hà Bát Nam vội vàng đến đỡ, nhỏ giọng nói: “Anh Hải, anh xác định tướng quân Trấn Huy này là giả sao?”
“Vừa rồi tướng quân Trấn Huy còn nói thần soái là giả đấy.
Anh Hải lấy di động ra, nói: “Các người nhìn đi, chứng cứ vô cùng xác thực.
Trong di động, chính là di ngôn lúc đại đội trưởng vệ binh ngoài khơi hấp hối.
Đại đội trưởng vệ binh ngoài khơi dùng một hơi cuối cùng, nói ra chân tướng tướng quân Trấn Huy là đồ giả.
Chuyện này, mọi người không nghi ngờ ông ấy, đều chĩa mũi nhọn về phía Chung Mục Tú.
“Cái thứ thâm sâu này, dám giả mạo tướng quân Trấn Huy, chết vạn lần cũng chưa hết tội. “Gϊếŧ hại một đại đội trưởng trong quân đoàn Độc Tự Lang của tạo, phải gϊếŧ chín họ!”
“Mẹ nó, rốt cuộc mày là ai, dám cả gan vũ
nhục thần soái là giả!”
Ai!
Chung Mục Tú thở dài, rốt cuộc vẫn lòi, cũng trách mình không gϊếŧ chết hoàn toàn đại đội trưởng vệ binh ngoài khơi nha. Chuyện tới nước này, ông ta chỉ còn một con
đường có thể đi, đó là gϊếŧ người diệt khẩu.
"Đi chết hết cho tao.
Chung Mục Tú nhằm vào Diệp Huyền Trần đầu
tiên.
Chung Mục Tú là chiến thần đứng đầu thiên giai, thực lực không kém gì thần soái lúc mạnh nhất.
Ông ta tin một chiêu này nhất định sẽ gϊếŧ chết Diệp Huyền Trần.
Tốc độ của ông ta cực nhanh, giống như tia chớp, thậm chí toàn thể chiến binh còn chưa lấy lại tinh thần, ông ta đã vọt tới trước mặt Diệp Huyền Trân.
Mà Diệp Huyền Trần lại đứng yên tại chỗ, không chút hoang mang nào.
Nhưng chờ Chung Mục Tủ ra quyền công kích, rốt cuộc toàn thân Diệp Huyền Trần cũng run lên.