Chiến Thần Phong Vân

Chương 12: Người nào làm người đấy chịu

Hắn hoảng loạn đứng dậy, đưa điếu thuốc cho tên bụng bia: “Đỗ ca, Đỗ ca, đừng nóng giận”

“Là cha vợ tôi không hiểu chuyện liền mạo phạm đến ngài, xin ngài đừng để bụng”.

Tên bụng bia không nhận thuốc lá, cười lạnh:“Không cần, thuốc của trưởng phòng Hàn tôi không dám An”

nhận: “Bây giờ chính thức thông báo cậu, cậu bị đuổi việc, nhanh trở về thu dọn hành lý rồi cút đi!”

Tức khắc vẻ mặt Hàn Dương liền lạnh đi mấy phần.

Thời cơ vừa đến tay, liền như vậy bị lấy đi, hắn nào cam tâm.

Cuối cùng hắn cắn môi, thâm nghĩ: “Đỗ ca, Đỗ ca, chuyện này thật không ^ đẾ phải lỗi của tôi: “Tôi… Tôi còn chưa cưới con gái hắn đâu, hiện tại chúng tôi không có nửa điểm quan hệ”

“Ngài muốn đánh muốn phạt cứ việc tìm hắn, tôi tuyệt đối không nhúng tay, xin ngài tha cho tôi một lần”

Nhìn biểu tình của bác cả cùng họ hàng thân thích, quả thực giống như ăn phải phân.

Hàn Dương mà bọn họ lấy làm tự hào, thế nhưng ở trước mặt tên bụng bia một quả rắm cũng không dám đánh.

Thậm chí vì tự bảo vệ mình, không tiếc đem cha vợ tương lai đẩy ra trước chắn đao…

Như một cái tát vào mặt, thật kêu!

Bác cả tức giận chỉ tay vào Hàn Dương: “Mày… Mày đồ vong ân phụ nghĩa”

Từ Liên cũng tức đến rơi nước mắt chỉ Hàn Dương: “Anh cái đồ vô ơn, cho Ị”

ăn no rồi dám quay lại cắn chủ nhân “Trưởng phòng cái chó, cùng lắm thì tôi không cần, anh thế mà đối với nhà tôi như vậy?”

Hàn Dương đem Từ Liên đẩy ra.

Hắn dùng sức rất mạnh, Từ Liên ngã đập mông xuống đất.

“Tôi đường đường là trưởng phòng, làm sao có thể làm bạn với các người.

Nhanh chóng cút, đem phòng nhường cho Đỗ ca”

Mới vừa rồi còn thân như người một nhà, trong nháy mắt liền vì ích lợi trở mặt mà thành thù, thật đáng xấu hổ.

Từ Liên tức đến khóc lên. Bác cả quyết tâm, dứt khoát đem át chủ bài ra: “Nói cho ngươi, cháu rể ta là người của nhà họ Phương, Phương Ngạn. Ngươi không cho ta mặt mũi, cũng là không cho Phương Ngạn mặt mũi đi.”

Tên bụng bia tức khắc liền hứng thú: “Nếu đoán không sai, các ngươi là người nhà họ Từ”

Bác cả lập tức gật đầu, còn tưởng rằng chiêu này hiệu quả: “Không sai. Vị này chính là vị hôn thê của Phương Ngạn, Từ Lam Khiết”

Bụng bia lạnh nhạt nói: “Ha ha, đúng là Phương Ngạn có chút mặt ~x mi.

“Nhưng nếu hắn nguyện ý vì các ngươi mà đắc tội ta, ta trực tiếp ăn phân!”

Nháy mắt mọi người mặt xám như †ro tàn.

Ngay cả Phương Ngạn cũng không áp được bụng bial Bụng bia ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Từ Lam Khiết: “Lại nói, hiện tại Từ Lam Khiết cũng là danh nhân +!

TOI.

“Trước mặt mọi người cho Phương Ngạn đội nón xanh, thật đúng là làm chấn động toàn bộ thành phố Lâm Hải”

“Để ta đoán xem xem, vị nào là Từ Lam Khiất..”

Từ Lam Khiết xấu hổ hận không thể tìm một cái khe đất chui vào.

Diệp Huyên Tần chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lộ ra sát khí. Lý Khả Diệu sợ hãi, vội giật nhẹ góc áo Diệp Huyền Tân: “Ngồi xuống, mau ngồi xuống”

“Hắn mắng hai câu liền mắng hai câu, để hắn bớt giận rồi lại nói”

Diệp Huyền Tần đạm mạc nói: “Mẹ, người đừng quản”

“Trong khoảng thời gian này, luôn có người không có mắt trêu chọc Lam Khiết. Hôm nay con liền gϊếŧ gà dọa khỉ”

Nói xong, hắn dùng sức rít điếu thuốc một hơi, đầu thuốc bừng cháy.

Giây tiếp theo, anh đột nhiên đem điếu thuốc đang cháy nhét toàn bộ vào trong miệng tên bụng bia, sau đó một phen bụm họng hắn, ấn ở trên tường.

Một người đàn ông béo nặng gần 150kg, thế nhưng hai chân lại cách mặt đất.

Ôô,ôôi Tên mập đau rêи ɾỉ, kịch liệt giấy giụa. Nhưng đôi tay Diệp Huyền Tần giống như cái kìm, gắt gao kìm chặt ông ta, không thể thoát ra được.

Bùm!

Đầu óc người nhà họ Từ nổ tung.

Phương Ngạn không thể trêu vào, thế nhưng lại bị Diệp Huyền Tần bánh bại!

Tìm đường chết a.

Bất quá bọn họ vui mừng.

May mà Diệp Huyền Tần ra tay, như vậy tên bụng bia sẽ đem tức giận chuyển dời đến trên người hắn.

Đến lúc đó người nhà họ Từ phủi sạch quan hệ với Diệp Huyền Tần, nói không chừng có thể toàn vẹn mà lui.

Từ Lam Khiết bị dọa đến điên rồi, vội đi lên lôi kéo Diệp Huyền Tần: “Buông tay, anh mau buông tay.”

Diệp Huyền Tần dùng sức quăng ngã tên bụng bia, hắn nện thật mạnh trên mặt đất, sàn nhà đều đung đưa theo.

Tên bụng bia dùng sức ho khan, muốn đem tàn thuốc nhổ ra, có điều lại phun ra hai lại phun ra hai ngụm máu.

“Chết, đáng chết.” Tên bụng bia mắt đỏ đến dọa người: “Người đâu, mau tới đây.”

Từ Lam Khiết bắt lấy tay Diệp Huyền Tần, đi đến cửa sổ trước.

“Mau, nhảy cửa sổ chạy đi, rời đi thành phố Lâm Hải, tránh đầu sóng ngọn gió.”

Bất quá bỗng nhiên bác cả cùng với tất cả người thân thích đem cửa sổ che lấp kín.

“Hừ, đừng nghĩ đi. Chính mình tạo nghiệt chính mình gánh vác”

Từ Lam Khiết sắc mặt trắng bệch.

Diệp Huyền Tần trấn an nói: “Lam Khiết yên tâm, người nào làm người đấy chịu. Bọn họ không dám bắt anh”

“Anh… Anh… Ngữ khí Từ Lam Khiết tức giận, nói không ra lời.

Lưu Trình nghe được tên bụng bia gào rống, vội vàng dẫn.