Chiến Thần Phong Vân

Chương 7: Ai bắt nạt em, tôi sẽ Ꮆiết cả nhà hắn!

Khi nào sẽ tiếp quản tài sản nhà họ Thẩm!

Diệp Huyền Tần trả lời: “Thu mua lại tất cả các nhà máy thép ở thành phố Lâm Hải, ngoại trừ của Từ Lam Khiết”

Công ty Xây dựng của Phương thị không cho Từ Lam Khiết cung cấp thép nưa.

Vậy được, tôi sẽ để các nhà máy thép ở thành phố Lâm Hải không cung cấp cho các người.

Đi những nơi khác để tìm nguồn hàng? Vậy tôi liền thu mua các nhà máy thép trên toàn quốc!

Ngày hôm saul Diệp Huyền Tần chỉ đơn giản rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng.

Nắng vừa phải, gió nhẹ thoảng qua.

Một bóng người quyến rũ, đứng ở dưới gốc cây đào, có muôn vàn cảm xúc!

Cảnh đẹp này khiến Diệp Huyền Tân động tâm, không nhịn nổi đến quấy rầy.

Từ Lam Khiết cau mày, cô đang gọi điện thoại, giọng nói cầu xin.

“Tổng giám đốc Lâm, vấn đề hợp tác giữa chúng ta cầu xin ngài xem xét lại, về giá cả có thể thoả thuận”

“Hả? Tại sao không được thoả thuận?”

Bị cúp máy, cô không cam lòng, lại gọi thêm một cuộc nữa.

“Tổng giám đốc Lưu, hãy suy nghĩ kỹ lại. Tôi đồng ý ông thu mua nhà máy luyện thép, nhưng giá có thể cao hơn một chút không”

“Cái gì? Ông muốn hạ giá…cái giá này chính là lừa đảo.”

Lại bị cúp máy một lần nữa, cô càng buồn hơn.

Sau đó cô mới phát hiện Diệp Huyền Tần đang đứng ở một bên.

Cô cười chua chát nói: “Vừa rồi có vài đối tác cuối cùng của nhà máy luyện thép thông báo, cắt đứt hợp tác với gia đình chúng ta.”

“Tôi nghi ngờ, là Trân Hạn Lan và Phương Ngạn đang bí mật giở trò”

“Nhà máy thép, hôm nay có thể phải đóng cửa rồi”

Diệp Huyền Tần khẽ cười: ‘Mặc dù dáng vẻ buồn bã của em rất đẹp, nhưng lại khiến tôi cảm thấy đau lòng.”

“Đừng lo lắng, Trân Hạ Lan sẽ tới cầu xin cô hợp tác.”

“Ngoài ra, hôm nay tôi sẽ mang đến cho cô một chuyện lớn”

Nói xong, anh quay lưng bỏ đi.

Nhìn thấy anh rời đi, Từ Lam Khiết cười không được mà khóc cũng không xong.

Anh chàng này cái gì cũng tốt, nhưng cái thói khoe khoang này làm người ta không dám khen.

Diệp Huyền Tần rời đi không lâu, một chiếc BMW đột nhiên dừng lại trước nhà máy.

Trần Hạ Lan từ trên xe bước xuống, chế nhạo: “Từ Lam Khiết , cô còn có tâm tư phơi nắng, trái tim thật lớn”

“Công ty của nhà tôi không cần cô cung cấp hàng nữa, hiện tại nhanh chóng hoàn trả tiền thanh toán cho chúng tôi: “Hôm nay hoàn trả không được, haha, chỉ có thể phiền cô thế chấp nhà xưởng cho chúng tôi, rồi vào tù mà kiếm ăn”

Từ Lam Khiết lập tức lạnh từ đầu đến chân.

Xong rồi, nhà máy hoạt động nợ nần chồng chất thì lấy đâu ra tiền trả lại cho bọn họ đây!

Hôm nay, không những không giữ được nhà máy, mà ngay cả nhà tù cũng không tránh được!

Tòa nhà của Thẩm thị, trong văn phòng của Thẩm Hải, người giàu nhất Lâm Hải.

Mặc dù Thẩm Hải là người giàu nhất Lâm Hải, nhưng đối mặt với Diệp Huyền Tần, anh ta không dám thở mạnh, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Diệp Huyền Tần có thể dễ dàng đưa vị trí người giàu nhất Lâm Hải cho anh ta, cũng có thể dễ dàng hủy hoại anh ta.

Năng lực của người đàn ông này, anh ta không dám tưởng tượng.

Thẩm Hải cẩn trọng nói: “Anh Diệp, tôi đã thua mua tất cả các nhà máy thép ở thành phố Lâm Hải như lời anh nói.

“Không biết kế hoạch thu mua lại nhà máy thép của anh là gì, tôi sẽ thu xếp trước.”

Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Những nhà máy luyện thép này, không được cung cấp cho nhà họ Phương.”

“Ngoài ra, sau này các đơn đặt hàng thép của nhà họ Thẩm, toàn bộ sẽ giao cho Từ Lam Khiết “

Thẩm Hải vội vàng gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi”

Diệp Huyền Tần lại đột nhiên nói: “Công ty xây dựng nhà họ Phương, có cùng anh làm ăn không.”

Thẩm Hải vội vàng nói: “Gia đình chúng tôi có một công trình xây dựng nhỏ, giao cho nhà họ Phương”“

“Tuy nhiên dự án đã quá hạn hai ngày rồi, vẫn chưa hoàn thành”

Trong ngành xây dựng, chuyện quá hạn một năm rưỡi là chuyện thường, chứ chưa nói đến hai ngày.

Diệp Huyền Tần: “Gửi cho gia đình họ Phương thư của luật sư, hôm nay không thể hoàn thành dự án, thì chờ đợi vào trong tù chơi đi.”

Thẩm Hải gật đầu như củ tỏi: “Hiểu rồi, hiểu rồi”

“Đúng rồi anh Diệp, nhà họ Phương có tham gia ngày lễ của anh? Dựa vào các mối quan hệ nhà họ Phương cũng nhận được lời mời ngày anh xuất quan.

Tôi bây giờ liền hủy bỏ tư cách của nhà họ?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: ‘Ừ, thư mời vào cửa của nhà bọn họ trực tiếp vô hiệu, nhưng bây giờ đừng thông báo cho bọn họ.”

Đúng lúc này, Từ Lam Khiết đột nhiên gọi điện thoại cho Diệp Huyên Tần .

“Diệp Huyền Tần, anh mau trở về đi, Trần Hạ Lan đến nhà máy làm loạn rồi”

Diệp Huyền Tần tức giận: “Cô ta đang tìm chết”

Anh không ở lại đây, cầm lấy hợp đồng cung cấp thép của nhà họ Thẩm, vội vã rời đi với số tiền ứng trước là hơn 17 tỷ đồng.

Khi anh trở lại nhà máy thép, nhà máy đang trong tình trạng lộn xộn.

Mười người đàn ông cường tráng do Trần Hạ Lan mang đến đang đập phá nhà máy thép.

Hơn 30 công nhân của nhà máy thép đều bị hất văng xuống đất, mũi và mặt sưng vù.

Trong góc, Từ Lam Khiết và mẹ Từ, Lý Khả Diệu đang run rẩy và sợ hãi.

Diệp Huyền Tần nhìn thấy rõ ràng có một vết cọ trên má của Lý Khả Diệu.

Đôi mắt anh đỏ hoe, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

Khi Lý Khả Diệu nhìn thấy Diệp Huyền Tần, lập tức tức giận: ‘”Phế vật, cậu còn trở về làm gì?”

“Hãy nhìn những việc tốt đẹp mà cậu làm đi, đều là do cậu, gia đình chúng tôi mới rơi vào kết cục này.”

“Coi như tôi cầu xin cậu, đừng làm hại nhà tôi nữa được không.”

“Cút đi, cậu cút đi cho tôi”

Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi, không để ý tới Lý Khả Diệu, thay vào đó, anh đi vê phía mười người đàn ông cường tráng với khí thế gϊếŧ người.

“Từ bây giờ trở đi, đây là khu vực cấm. Ai động thủ, thì để mạng lại.”

Từ Lam Khiết sửng sốt, vội vàng tiến lên ngăn Diệp Huyên Tần lại: “Diệp Huyền Tần, dừng tay, anh mau đi nhanh đi, anh không đánh lại bọn họ đâu.”

Trần Hạ Lan chế nhạo nói: “Đòi nợ chính đáng. Các người không thể trả lại tiền cho công ty tôi, tôi chỉ có thể phá bỏ nhà máy của các người”

“Diệp Huyền Tần, anh muốn thay bọn họ xuất đầu đúng không? Tôi thành toàn cho anh”

“Các anh em, đem tên này phế đi cho tôi”

Trần Hạ Lan, Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệu đều không hiểu rõ thực lực của Diệp Huyền Tần .

Năm năm qua, Diệp Huyền Tần chưa từng đánh nhau, thậm chí khi bị mắng cũng chỉ có thể nuốt hận.

Trong tình huống này, đối mặt với mười người đàn ông cường tráng, chỉ có thể bị đánh tơi tả!

Mà bọn họ đâu có biết, trong năm năm qua, Diệp Huyền Tần vì sự ràng buộc giao ước của tám quốc gia, mới không dám hành động tùy tiện.

Mười tên cường tráng lập tức đi về phía Diệp Huyền Tần, nhìn anh chằm chằm.

Từ Lam Khiết da đầu tê rần: “Diệp Huyền Tần, anh đi mau…”

Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng nói: “Lâm Khiết, còn nhớ tôi đã từng nói gì với em không.”

“Ai ức hϊếp em, tôi sẽ gϊếŧ cả nhà hắn. Còn không giải toả được hận, bốc mộ tổ tiên hắn”

“Đây là một lời hứa, không phải là một lời thề”

Ngay sau khi giọng nói rơi xuống, Diệp Huyền Tần đã di chuyển.

Anh bỏ qua Từ Lam Khiết, lao vê phía mười người đàn ông cường tráng.

AI Từ Lam Khiết nhắm mắt tuyệt vọng, không chịu đựng được khi chứng kiến cảnh tượng tiếp theo.

Diệp Huyền Tần lần này, không chết thì cũng tàn phế.

Tiếng nắm đấm vào da thịt, kèm theo âm thanh xuyên thấu tim vang lên. Nhưng mà, chỉ trong năm giây, hiện trường trở nên im bặt.

Từ Lam Khiết run rẩy mở mắt.

Sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến cô ngạc nhiên.