Cẩm Sắt

Chương 15: Cậu nhất định phải chờ tôi

Edit: Tinh Hòa

Hoắc Tuyên cơ hồ là đem Diệp Tiêu đẩy vào trong phòng tranh bị, giày da nhẹ nhàng cong lên móc cửa, khóa mở "cùm cụp" một tiếng rơi xuống.

Trong phòng thiết bị chỉ có một cây cầu nhỏ, ánh sáng hoàn toàn không chiếu vào được, trong phòng rất âm u, ánh sáng của buổi chiều dường như đã gần đến đêm.

Diệp Tiêu giữ lấy cổ của hắn, trong phòng tối tắm vươn đầu lưỡi ra sờ soạng tim môi hắn.

Hơi thở giằng co ở bên nhau, Hoắc Tuyên nháy mắt liền trở nên gấp gáp, động tác xé rách quần áo của nhau dưới tay cũng rất khẩn trương.

Diệp Tiêu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cúc áo của Hoắc Tuyên bị xé ra.

“Cậu, cậu đừng vội...”

Hoắc Tuyên buồn cười một tiếng, thanh âm trầm thấp phá lệ ôn nhu, “Được, tôi không vội.”

Động tác của hắn thật sự chậm lại, lòng bàn tay khô ráo lăn lộn trên da thịt tinh tế của cô. Môi mỏng ôn nhu ở trên nhũ thịt liếʍ nhẹ một chút, cảm giác ẩm ướt theo da thịt truyền đến tận đáy lòng.

Diệp Tiêu dựa lưng vào tường, nửa híp mắt, hai chân trùng xuống, bất giác vừa kẹp vừa cọ xát.

Cái loại cảm giác này, thật ngứa.

Diệp Tiêu ưm một tiếng.

Thanh âm tinh tế, nho nhỏ, giống như tiếng rêи ɾỉ của một con mèo sữa.

Trong miệng Hoắc Tuyên ngậm lấy đầṳ ѵú tinh xảo, ngón tay di chuyển xuống mở ra môi âʍ ɦộ, thăm dò cửa huyệt hồng hồng trên tiểu hạch màu hồng phấn.

Cả hai nơi trên và dưới đều bị đùa bỡn cùng một lúc, cơ thể Diệp Tiêu run lên vì cảm giác tê dại kỳ lạ này.

Hoắc Tuyên kéo chân cô đặt tại bên hông, trước khi vào thì hỏi cô: “Không hối hận sao?”

Diệp Tiêu ngước mắt.

Có lẽ cô đã trở nên rất quen thuộc với du͙© vọиɠ của Hoắc Tuyên, lúc sắp đối mặt với giờ phút này, cô không sợ hãi như trong tưởng tượng, mà là rất mong chờ.

“Ừ. Không hối hận.” Đôi mắt đen nhánh càng ngày càng sáng trong bóng tối, tản ra vẻ rực rỡ lung linh.

Rất kỳ quái, một câu này, thế nhưng không có nói lắp.

Hoắc Tuyên không còn do dự nữa, thuận đà bẻ tre, đao to búa lớn chen vào trong huyệt động nhỏ hẹp kia.

Dưới thân giống như bị một con dao sắc nhọn đâm vào thân thể, xé nát đau đớn. Diệp Tiêu kêu lên một tiếng, lại vội vàng cắn chặt môi.

Cái trán của Hoắc Tuyên lấm tấm mồ hôi, dưới thân thong thả mà nghiền tiểu huyệt, bẻ miệng cô ra, ngang ngược mạnh mẽ như muốn đem cô nuốt vào trong miệng, cắn xéo hàm cô.

Cơn đau buốt dần dần bị thay thế bởi sự tê dại, Diệp Tiêu tinh tế ưm lên, ngón tay bám vào bả vai hắn, ngón tay cái gợi ý xoa nắn xương quai xanh nhẵn nhụi của hắn.

Quá mức chặt chẽ khiến đầu óc của Hoắc Tuyên trở nên trống rỗng, những lời thô tục ngày thường kia cũng đã quên mất từ

lâu, chỉ muốn hung hăng tạc xuyên hoa huyệt.

Thân thể chặt chẽ dán sát ở bên nhau, không để lại khe hở.

Sự đâm thọc phóng túng phát ra tiếng nước, từng đợt sung mãn như muốn dìm chết hai người.

“Hoắc... Ân...” Diệp Tiêu run rẩy suy nghĩ muốn kêu tên của hắn, lại bị sự va chạm phá thành từng mảnh rêи ɾỉ nhỏ

Hoắc Tuyên đỏ mắt, nhấp môi, bóp cái eo thon của cô không mang theo một tia thịt thừa nào, đấu đá lung tung tiến tiến lui lui.

Dòng điện dồn lêи đỉиɦ đầu dọc theo cơ thể không thể tách rời. Mọi dây thần kinh và mọi tế bào trong cơ thể đều nhảy lên một cách hưng phấn. Diệp Tiêu hét lên, run rẩy nghênh đón cao trào.

Nước nóng cuộn trào du͙© vọиɠ chôn vùi trong cơ thể, Hoắc Tuyên sống lưng căng chặt, eo tê dại, nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể cô.

Một cổ màu trắng đυ.c pha trộn với màu hồng nhạt rải lên giữa chân cô.

******

Cậu nhất định phải chờ tôi a.

Tiểu nói lắp.

—— Hoắc Tuyên