Cẩm Sắt

Chương 7: Người yêu

Edit: Tinh Hòa

Đèn đường vườn trường đem bóng dáng Hoắc Tuyên kéo dài, Diệp Tiêu bước hơi chậm, đem thân mình ẩn ở dưới bóng dáng của hắn, yên lặng nhìn hắn chăm chú.

Hoắc Tuyên một tay cắm vào túi, một tay rũ bên người, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, theo bước đi nhỏ đong đưa.

Diệp Tiêu mím môi, vươn tay, muốn nắm lấy tay hắn.

Hoắc Tuyên bước chân hơi dừng, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, bao bọc ở trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay hắn khô ráo mà ấm áp, ấm áp nhè nhẹ theo đầu ngón tay lan tràn, đem lòng ngực cũng trở nền tràn đầy ấm áp.

Diệp Tiêu ngước mắt nhìn hắn.

Có lẽ vì bóng đêm quá nhu hòa, sườn mặt vô biểu tình của hắn phá lệ ôn nhu yên tĩnh.

Diệp Tiêu không tự giác được hô hấp đều nhẹ hơn rất nhiều.

“Hoắc, Hoắc Tuyên…..”

“Ân?”

Diệp Tiêu nắm chặt tay hắn, giống như muốn hấp thu độ ấm cùng dũng khí trong lòng bàn tay hắn.

“Cậu vừa mới, vừa mới nói có phải, thích thích thích tớ….”

Hoắc Tuyên thân mình cứng đờ, bước chân dừng lại, bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó dời tầm mắt đi, “Nói lắp, tôi phát hiện cậu không chỉ có ngốc, mà lỗ tai còn không được tốt.”

“Nhưng, chính là tớ….”

“Không có! Cậu nghe lầm!” Hoắc Tuyên đột nhiên đề cao thanh âm, vẻ mặt không kiên nhẫn, giống như là đang che dấu.

Diệp Tiêu cau mày, cẩn thận nghiêm túc nhìn nhìn mặt hắn, dẩu miệng lẩm bẩm, “Kẻ lừa đảo.”

Vành tai đều đỏ, vừa nhìn liền biết chính là thẹn thùng, còn không thừa nhận, đúng là nam nhân a.

Hoắc Tuyên đầu lưỡi đỉnh đỉnh hàm răng, ném tay cô ra, “Cậu có đi hay không! Không thì tôi đi!” Nói xong hai chân thon dài bước đi nhanh, thật sự không quản Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu nhìn thoáng qua bên tai hắn càng ngày càng hồng, che miệng cười trộm một chút, đuổi theo, tay nhỏ kéo cánh tay hắn.

Hoắc Tuyên muốn quăng ra vài lần, thấy đẩy ra không xong, cũng mặc kệ, chỉ là vành tai đã hồng đến muốn trong suốt.

“Hoắc, Hoắc Tuyên….”

“Làm sao.” Thanh âm tức giận.

“Chúng ta sau này này này, này có tính là, người người người, người yêu?”

Hoắc Tuyên theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng không biết vì sao, lời nói vừa tới bên miệng liền biến thành, “Ân.”

Sau một lúc lâu không nghe được Diệp Tiêu đáp lại, Hoắc Tuyên cảm thấy có chút kỳ quái, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái.

Nói lắp khuôn mặt kiều nộn minh diễm, mi mắt cong cong, trong mắt lóe lên như có tinh quang, trong miệng còn đang lẩm nhẩm.

Hắn vểnh tai nghe.

“Thích mới có thể yêu đương, cho nên Hoắc Tuyên thích cô. Cậu ấy thích cô trước, sau đó mới theo đuổi cô, sau đó yêu đương……”

Hoắc Tuyên cả khuôn mặt đều lạnh lên, nghiến răng nghiến lợi, “Nói lắp, tôi khi nào theo đuổi cậu?”

“Tạc, ngày hôm qua a….” Diệp Tiêu nháy mắt, dùng con ngươi đen nhánh sáng tinh nhìn hắn, “Cậu cậu cậu cậu, cậu hẹn tớ tới sân vận động a, đó là ước ước ước hẹn hò a…..”

“Cái rắm!” Hoắc Tuyên từ trong miệng giống như phun ra băng nhổ ra hai chữ, cái trán căng chặt nhảy thình thịch.

Lão tử đó là hẹn hò sao! Lão tử đó là muốn hẹn cô đến!

Diệp Tiêu môi hơi động còn muốn nói tiếp, cuối cùng nhìn biểu tình của hắn, vẻ mặt chỉ cho là ‘Được rồi, cô biết hắn lại đang thẹn thùng’.

Hoắc Tuyên cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, không muốn nói nhiều, sớm muộn gì hắn cũng bị cô làm cho tức chết.

Tới dưới lầu KTV nữ, một tay đem cô đẩy mạnh vào ký túc xá, một câu tạm biệt cũng chưa nói liền quay đầu trở về.

Diệp Tiêu từ cửa sổ nhìn bóng dáng hắn, khóe môi nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia cơ trí.

Xem đi, hắn lại đang thẹn thùng.

******

Nam nhân tốt không cùng nữ nhân đấu võ mồm, chúng ta trêи giường nói thật rõ ràng.

—— Hoắc Tuyên.