Khuôn mặt thanh tú của Băng Di phút chốc đỏ bừng, nửa người đã mềm nhũ ra tựa vào người Đường Kim. Lần đầu tiên bị đàn ông sở
vào chỗ đó hơn nữa lại còn trước mặt bao nhiêu người, tuy rằng làm nàng rất xấu hổ nhưng đồng thời cũng kèm theo một cảm giác kích
thích khó nói nên lời, trong thân thể nàng xuất hiện một loại kɧoáı ©ảʍ chưa từng có làm cho người nàng mềm nhũn ra.
- Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi.
Đường Kim uy hϊếp như thế làm Băng Di nhanh chóng thanh tỉnh, ánh mắt mê ly cũng phút chốc tiêu tan trở về với vẻ trong sáng, nếu là
lúc bình thường thì Đường Kim uy hϊếp như vậy chưa chắc đã có tác dụng nhưng lúc này câu nó đó của Đường Kim lại là uy hϊếp lớn
nhất đối với nàng. Trang Minh Tinh vừa bị Đường Kim làm nhục, nếu như bây giờ nàng rơi vào tay hắn, vậy thì không khó để tượng
tượng được kết cục của nàng sẽ bị thảm thế nào.
Băng Di vừa dứt lời đã phát hiện mình đã trở lại trong xe từ lúc nào, bên tai truyền tới tiếng của Đường Kim:
- Lái xe đi!
- Được!
Gió lạnh thổi qua làm Băng Di càng tỉnh táo hơn, chỉ là lúc này nàng không dám quay lại lấy áo khoác nữa, nàng nhìn ra được Đường Kim
lúc này đã bực thật rồi, nếu như để hắn bực quá mà bỏ nàng lại thì tương lai của nàng sẽ rất bi thảm a.
Xe nhanh chóng nổ máy rời đi, một lái sau mới có mấy người trong biệt thự chạy ra nhưng đã chậm một bước.
- Điều tra! Mau tra cho ta tên tiểu tử đó là ai, ta muốn bằm hắn thành trăm mảnh!
Trên lầu ba của biệt thự, Trang Minh Tinh đang điên cuồng gào thét, lúc này mọi người mới phát hiện, tên tiểu tử kia tên là gì họ cũng
không biết.
Khách sạn 5 sao ở kinh thành rất nhiều, mà Anh Túc Đại Tửu Điếm là một trong số đó, khách sạn này tọa lạc ở một nơi khá hẻo lánh
nhưng mà cái tên làm nên tất cả, chính cái tên ấy đã làm nên thương hiệu của nó.
Lúc chiếu Porsche của Băng Di dừng trước cửa khách sạn, Đường Kim mới cảm giác Băng Di không có lừa hắn, trực giác bảo hắn rằng, Anh Túc Đại Tửu Điểm này chính là sản nghiệp của yêu nữ mang danh Tử Anh Túc - Tiêu Đại Nhi kia.
Băng Di dừng xe, nàng đưa Đường Kim vào trong khách sạn, rất nhanh rất quen thuộc đã dừng lại ở trước tầng 16 phòng số 1622.
Lấy thẻ ra mở cửa, Băng Di không có đi vào ngay lập tức mà nàng gõ cửa vài cái, giọng điệu cung kính:
- Đại Nhị tiểu thư, hắn đến rồi!
- Tiểu nam nhân, chàng nhở ta đến như vậy sao? – một thanh âm quen thuộc từ phía trong vọng ra, chính là tiếng của Tiêu Đại Nhi.
Đường Kim lắc mình bước vào trong, rất nhanh đã đến bên cạnh giường ngủ trong phòng, đập vài mắt hắn là một cái chăn mỏng đang
cuốn lấy một thân thể mềm mại, cho dù bị cái chăn che lấp đi nhưng những đường cong ẩn hiện vẫn cho người ta một cảm giác dụ hoặc
đến mê hồn.
- ưʍ...
Một tiếng ngâm nhẹ làm Đường Kim đột nhiên cảm giác trong lòng nóng như lửa đốt, một cổ du͙© vọиɠ vô cùng mãnh liệt trào lên,
Đường Kim mạnh mẽ xé toạc cái chăn, một thân thể trắng như tuyết lọt vào tầm mắt của hắn, một thân thể mềm mại dụ hoặc đến cực
điểm đang không có mảnh vải nào che chắn, Đường Kim cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn trực tiếp nhào tới, đem thân thể mê
người kia đè xuống dưới thân...
Nhưng...
Một giây sau, Đường Kim bỗng tức điên lên, Tiêu Đại Nhi đáng chết, lại bị yêu nữ đó lừa rồi.
Chính tại lúc Đường Kim vồ được thân thể kia, hắn đã ý thức được có gì đó sai sai. Mà lúc hắn đè thân thể ấy xuống dưới người, hắn lập
tức phát hiện, đây căn bản không phải là Tiêu Đại Nhi, đầu tiên người trên giường tóc không phải màu tím, tiếp theo là dáng người của
cô gái này cũng khá hoàn mỹ nhưng không giống với Tiêu Đại Nhi, cuối cùng là làn da của Tiêu Đại Nhi cho hắn một xúc cảm hoàn toàn
khác.
Đột nhiên đem cô gái đang nằm úp trên giường này lật lại, Đường Kim chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại hết sức lạ lẫm, đây là
một mỹ nữ cùng cấp bậc với Băng Di, nhưng nàng không phải Tiêu Đại Nhi. Lúc này Đường Kim mới phát hiện ở giữa hai ngọn núi tuyết của nàng đang kẹp một cái điện thoại, chỉ một lát Đường Kim đã xác định trong phòng không còn người khác nên hắn lập tức hiểu ra âm thanh của Tiêu Đại Nhi là từ trong chiếc điện thoại kia truyền ra.
Nhanh tay từ bố vị nhạy cảm kia của cô gái lấy chiếc điện thoại ra, Đường Kim phát hiện điện thoại vẫn đang trong trạng thái trò chuyện,
hắn lập tức hét lớn vào điện thoại:
- Tiêu Đại Nhi, nếu mười phút nữa mà cô không có mặt ở đây thì ta sẽ đập nát cái khách sạn này sau đó sẽ đến đốt cả Tiêu gia nhà cô.
- Tiểu nam nhân, bây hỏa khí của ngươi rất lớn a! – đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của Tiêu Đại Nhi:
- Nhưng mà không sao cả, hai nàng tối nay đều là của chàng, hỏa khí trong người chàng đều có thể phát tiết lên người hai nàng.
Giống như chứng thực cho lời nói của Tiêu Đại Nhi, Băng Di cũng bắt đầu đi tới bên giường.
- Vẫn còn 9 phút! – Đường Kim nhàn nhạt nói.
- Chàng đừng có ghét bỏ hai nàng ấy, tuy bọn họ không bằng ta nhưng ở kinh thành này trừ Thất sắc hoa bọn ta ra thì không còn ai hơn
được họ đầu. - âm thanh của Tiêu Đại Nhi tiếp tục truyền tới:
- Chàng có thể yên tâm, hai nàng đều rất sạch sẽ, chưa có bị đàn ông đυ.ng qua đây, tối nay chàng cứ thoải mái mà hưởng thụ.
- Còn 7 phút! – Đường Kim hình như không tức giận nữa, ngữ khí càng bình tĩnh hơn.
Đầu dây bên kia đột nhiên trầm mặc một lát, mãi một phút sau âm thanh của Tiêu Đại Nhi mới lại truyền tới:
- Tiểu nam nhân, chàng định làm thật đó à?
- Còn không tới 6 phút! - Đường Kim đáp.
- Ta đưa địa chỉ cho chàng, chàng tới tìm ta đi! – Tiêu Đại Nhi do dự một lát rồi đáp.
- 5 phút cuối cùng! – thanh âm của Đường Kim dường như đã cứng ngắc, không có chút cảm tình, lần này hắn thực sự máu lên não
cmnr.
- Tiểu nam nhân, chàng nhỏ nhen quá đi, đùa chút cũng không được sao? – Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng than một cái:
- Ta lập tức tới ngay, đợi ta nửa tiếng nhé!
- Còn 4 phút. - Đường Kim bình tĩnh nói.
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, đt đột nhiên bị cúp.
Đường Kim đem điện thoại để lại vào giữa cặp thỏ trắng của mỹ nữ trên giường, mặt không biểu tình ra lệnh:
- Mặc quần áo rồi lui ra đi!
Mỹ nữ không nói gì chỉ nhìn Đường Kim một cái rồi lặng lẽ rời giường, mặc xong quần áo nàng liền đứng cạnh Băng Di, từ đầu đến cuối
đều không nói nửa lời.
Khoảng hai phút sau thì ngoài cửa truyền đến động tĩnh, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một tia khí tức khá quen thuộc với
Đường Kim. Có lẽ đó chỉ là một cảm giác nhưng Đường Kim biết rằng , lần này Tiêu Đại Nhi thực sự xuất hiện rồi.
- Hai người ra ngoài trước đi, đừng có rời khỏi cửa phòng.
Thanh âm của Tiêu Đại Nhi truyền tới, cùng lúc đó Đường Kim đã thấy một đóa Tử Anh Túc váy tìm tóc tím xuất hiện trong tầm mắt.
- Vâng, Đại Nhị tiểu thư!
Băng Di và mỹ nữ kia đồng thanh đáp rồi lập tức ra khỏi phòng đứng đợi ở ngoài cửa.
Lúc vừa bước ra khỏi phòng, hai người nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, mà cái nhìn này đã để lại trong tim hai người một ấn
tượng không thể phai mờ, bởi vì họ nhìn thấy người mà họ luôn tôn kính - Đại Nhị tiểu thư đang bị Đường Kim xé nát bộ váy màu tím
trên người.