Thủ phủ tỉnh Thiên Namị, thành phố Minh Hồ.
Trong thành phố có một khu biệt thự nhỏ, tổng cộng có chín căn biệt thự, tám căn tám hướng bao quanh một căn lớn nhất, tám căn tám hướng độc lập, nhưng đều kết nối với căn trung tâm
Đây là gia tộc lừng lẫy tỉnh Thiên Nam, Dương gia.
Khoảng bảy giờ tối, màn đêm đã muốn buông xuống, trong phòng khách tầng một căn biệt thự trung tâm, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sa lon, cầm tạp chí nhưng cả buổi không lật tờ nào.
Người này là gia chủ Dương gia, Dương Chấn Bang.
Cũng không biết Dương Chấn Bang ngồi bao lâu, mãi đến khi ngoài cửa có tiếng động hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người dung mạo tuổi tác gần giống mình bước vào.
- Hưng Quốc, chú đã đến rồi.
Dương Chấn Bang nhàn nhạt nói:
- Ngồi đi.
Người vừa vào là em trai Dương Chấn Bang, Dương Hưng Quốc.
- Đại ca, tin tốt lành!
Dương Hưng Quốc hưng phấn:
- Lâm Tân Minh đã thành công, thù của Minh Hào, chúng ta báo được một nửa!
Dương Hưng Quốc cầm theo một chai rượu, lấy hai chén ra rót:
- Đại ca, đây là Laffey nhiều năm em quý nhất, chúng ta chúc mừng trước một chút!
- Chúc mừng?
Dương Chấn Bang lộ ra thần sắc cổ quái.
- Hưng Quốc, cần chúc mừng, có lẽ chính là chú đi?
- Đại ca, dĩ nhiên em cũng phải chúc mừng a, Đường Kim tiểu súc sinh kia gϊếŧ Minh Hào, chúng ta gϊếŧ tiểu tình nhân của hắn, chúng ta mất người chí thân, phải để hắn nếm thử cảm giác thống khổ như vậy, tuy rằng tạm thời không thể gϊếŧ hắn nhưng như vậy không đáng để chúng ta ăn mừng sao?
Dương Hưng Quốc khẽ nhíu mày, tựa hồ không rõ ý của Dương Chấn Bang.
- Đúng vậy, đáng chúc mừng chú.
Dương Chấn Bang nhẹ nhàng thở dài:
- Tôi không nên tính sai như vậy, thật đáng tiếc, Minh Hào chết rồi, mẹ Minh Hào cũng đã chết, tôi quả thật muốn báo thù, cho nên khi chú nói có cách trả thù, tôi mới đồng ý, bây giờ tôi mới hiểu thực ra chú không muốn báo thù.
- Đại ca, anh nói gì vậy? Minh Hào là cháu của em, em xem nó như con mình, nó đã chết, em không muốn báo thù, còn muốn cái gì?
Dương Hưng Quốc tức giận.
Dương Chấn Bang nhàn nhạt nói tiếp:
- Chú muốn Dương gia.
- Đại ca, anh đã không muốn chúc mừng vậy để em tự về chúc mừng vậy!
Dương Hưng Quốc căm giận đứng dậy, muốn rời đi.
- Hưng Quốc, chú đã thành công, cần gì phải tiếp tục giả bộ nữa đây?
Dương Chấn Bang lại thở dài.
- Người đều là chú tìm, kế hoạch đều là chú an bài, dựa theo kế hoạch, Lâm Tân Minh vốn hẳn là bị xử lí. Nhưng chú không làm, bởi vì chú cần Lâm Tân Minh còn sống, cần Đường Kim moi được tên tôi từ hắn, bây giờ Đường Kim có lẽ đang trên đường lên tỉnh, qua ngày mai Dương gia thuộc về chú rồi
Vẻ phẫn nộ trên mặt Dương Hưng Quốc chậm rãi biến mất, dần được thay thế bởi vẻ mặt đắc ý, sau đó hắn lại ngồi xuống nhìn Dương Chấn Bang:
- Đại ca, anh biết rồi em không giả bộ nữa. Nhưng anh biết thì sao chứ? Anh có thay đổi được không?
- Chú nói đúng, tôi biết cũng không thay đổi được gì, chắc chắn tôi phải chết rôi.
Dương Chấn Bang rất bình tĩnh.
- Bất quá, Hưng Quốc, chú cũng sai lầm rồi, có một số việc, tôi vẫn là có thể thay đổi, tôi chết đi, không có nghĩa là Dương gia sẽ là của chú, tôi đã mất một đứa con trai nhưng vẫn còn một đứa xuất sắc hơn.
- Đại ca, Minh Kiệt đã bị đuổi khỏi tỉnh, chẳng lẽ anh cho là nó còn có thể trở về kế thừa Dương gia sao?
Dương Hưng Quốc lắc đầu.
- Không thể không nói, đại ca anh có chút khờ dại, giống như anh muốn tìm Đường Kim báo thù vậy, đến Liễu gia còn không dám trả thù, anh thì sao chứ?
- Chú cho là Đường Kim sẽ bỏ qua chú sao?
Dương Chấn Bang lắc đầu.
- Nếu như chú còn sống, Minh Kiệt có lẽ không thể trở về, nhưng nếu như chú chết, trừ nó ra, ai còn có thể tiếp quản Dương gia?
Dương Hưng Quốc sắc mặt khẽ thay đổi:
- Đại ca, anh muốn bán đứng em?
- Không, chuyện mượn đao gϊếŧ người tôi không thích làm.
Dương Chấn Bang lộ ra một tia cổ quái:
- Bởi vì mượn đao chung quy cũng là của người khác, tôi thích tự mình ra tay hơn.
Lời còn chưa dứt, tay Dương Chấn Bang đột nhiên xuất hiện một khẩu súng, tiếng súng vang lên.
Đoàng!
Ngực Dương Hưng Quốc xuất hiện một lỗ máu.
- Anh... Anh...
Dương Hưng Quốc che ngực, ánh mắt khó tin Dương Chấn Bang, sau đó ngửa mặt ngã xuống.
Chậm rãi buông súng, Dương Chấn Bang nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
- Hưng Quốc, bây giờ đúng là thật sự đáng giá chúc mừng rồi!
Dương Chấn Bang tự lẩm bẩm, đột nhiên, một tay hắn giữ chặt cổ họng.
- Ây...
- Ha ha ha...
Trên mặt đất, Dương Hưng Quốc chưa tắt thở đột nhiên cười như điên.
- Mày hạ độc...
Dương Chấn Bang chỉ nói ra ba chữ, liền ngã lên ghế.
- Các ông thật không hổ là anh em a!
Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên.
- Trên đường xuống hoàng tuyền không tịch mịch a!
Theo cái thanh âm này, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện, đúng là Đường Kim.
Đường Kim đột nhiên nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dương Hưng Quốc điểm vài cái, sau đó một tay bóp miệng Dương Chấn Bang ra bỏ ít thuốc bột vào.
- Chết như vậy dễ dàng quá, để ta thêm chút khó khăn đi.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Chúc mừng các ông, một tháng tiếp theo được nếm mùi sống không bằng chết.
Cuối cùng, Đường Kim cười sáng lạn:
- Đúng rồi, quên nói cho các ông biết, tôi là Đường Kim, bây giờ các ông nên cảm ơn ân cứu mạng đi.
Dương Chấn Bang cùng Dương Hưng Quốc bây giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng không nói ra lời, đương nhiên, Đường Kim cũng không có hứng thú nói chuyện với bọn họ, hắn xoay người, chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này bất ngờ xảy ra chuyện!
Ti...
Trong không khí vang lên một tiếng động nhỏ cao vυ't, cùng lúc đó Đường Kim đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng không khí dao động bất thường.
Bay sang bên cạnh vừa xoay người, Đường Kim liền thấy một sợi tơ màu bạc bắn nhanh về phía cổ họng mình.