- Muốn chúng ta giải thích, ngươi là cái thá gì
Hoắc Bắc Kiệt ảm đạm cười, đột nhiên bước lên phía trước, một cỗ khí thế mạnh mẽ tỏa ra.
Cảm thấy cỗ khí thế tản ra từ người Hoắc Bắc Kiêt, Đường Kim không khỏi bĩu môi, con hàng này có chút bổn sự nhưng dám khoe khoang trước mặt hắn không phải là muốn ăn đòn sao!
Nếu hắn cần ăn đòn như vậy thì thỏa mãn hắn đi.
Đường Kim vốn đang cách Hoắc Bắc Kiệt 2,3 mét đột nhiên quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, tay trái nắm cổ áo hắn, tay phải thì tát vào mặt hắn.
- Ba!
Một cái tát vang dội làm cho mặt Hoắc Bắc Kiệt đỏ lừ, nửa đỏ vì bị tát, nửa đỏ vì phẫn nộ.
Gầm lên giận dữ, Hoắc Bắc Kiệt một tay chụp vào cổ tay Đường Kim, tay kia nắm lại đấm về đầu Đường Kim. Đồng thời hắn nhấc chân phải lên đá về phía hạ bộ của Đường Kim
Phải nói là phản ứng của Hoắc Bắc Kiệt phải nói là rất nhanh, và hắn cũng tin vào chính mình, bất quá hắn không muốn xử lí Đường Kim nhanh như vậy mà phải từ từ tra tấn tiểu vương bát đản này.
- Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên trong tai Hoắc Bắc Kiệt làm hắn thấy kɧoáı ©ảʍ, hắn phải từ từ phế tên tiểu tử này mới hả giận.
Không đúng!
Đau đớn kịch liệt làm Hoắc Bắc Kiệt tỉnh tảo lại, vì sao tay hắn lại đau đớn vậy?
Đúng lúc này tiếng xương gãy vang lên làm cho Hoắc Bắc Kiệt hét lên thảm thiết. Trong cơn đau đớn Hoắc Bắc Kiệt tỉnh táo lại, hắn đã rõ mọi chuyện, tay bả tay đang nắm cổ áo mình không thể di chuyển chút nào, nắm đấm về phía đầu hắn thì bị đối phương vặn gãy cổ tay, còn một cước kia thì bị đối phương đá nát đầu gối
Từ khi Đường Kim ra tay đến giờ mới chít một thời gian rất ngắn, mấy người xung quanh không kịp phản ứng, đến khi tinh thần họ phục hồi thì Hoắc Bắc Kiệt đã bị phế.
- Ngươi làm gì vậy?
Lâm Hoan sắc mặt đại biến, giận dữ quát một tiếng:
- Mau dừng tay!
Lâm Hoan vừa sợ vừa giận, hắn và Hoắc Bắc Kiệt quen nhau đã lâu, mới đến Ninh Sơn mấy ngày làm sao mà biết Đường Kim là ai, cũng đâu biết tiểu đệ của Đường Thanh Thanh này có lai lịch gì, mới chớp mắt mà Hoắc Bắc Kiệt đã bị phế. Tuy rằng hắn không biết Hoắc Bắc Kiệt đã bị phế nhưng tình huống của Hoắc Bắc Kiệt không ổn chút nào, nếu không phải Đường Kim đang nắm cổ áo thì lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Ba!
Đáp lại tiếng gầm của Lâm Hoan là một cái tát vang dội, tuy không phải tát vào mặt hắn nhưng cũng chả khác gì.
Lâm Hoan cực kỳ phẫn nộ, đang muốn gầm lên thì tiếng tát lại vang lên cũng với giọng nói của Đường Kim.
- Ta mới đi vắng mấy hôm tưởng là ta mất tích thiệt hả?
Đường Kim tát thẳng vào mặt Hoắc Bắc Kiệt, không cho hắn cơ hội nói gì.
- Ngươi cho là mình rất lợi hại?
Lại một cái tát.
- Có thể lợi hại hơn ta sao?
Tay lại thân mật chạm mặt
- Ngươi cho là ngươi rất tuấn tú?
Lại một bàn tay in lên mặt.
- Có thể đẹp trai hơn ta không?
Lại một cái tát.
- Ngươi dám trêu chọc Thanh tỷ?
- Thanh tỷ là người ngươi có thể trêu chọc sao?
- Trêu chọc thì cũng chỉ ta mới có quyền đó!
Cái tát cuối cùng đánh cho Hoắc Bắc Kiệt hôn mê.
Không hề nghi ngờ so với Lâm Hoan thì Đường Kim phản cảm với Hoắc Bắc Kiệt hơn nhiều, ngoài hắn ra sao có ai có thể trêu chọc Thanh tỷ đây?
- Dừng tay!
Lâm Hoan lại một lần gầm lên giận dữ, rốt cục truyền vào Đường Kim trong tai
- Ngươi còn dám hành hung, ta sẽ nổ súng!
Hoắc Bắc Kiệt không phải người thường nhưng Hoắc Bắc Kiệt lại bị Đường Kim đánh cho giống như chó chết không hề có lực hoàn thủ, điều này làm cho Lâm Hoan tức giận đồng thời còn có một chút sợ hãi, vì thế vừa mới còn tại răn dạy và quở mắng Đường Thanh Thanh không nên tùy tiện dùng súng cũng lôi ra dùng.
- Oa, lại là súng, rất sợ đó!
Bốn tiểu nha đầu cùng nhau gọi to.
Đường Kim vừa quay đầu liền thấy một họng súng đen ngòm, Lâm Hoan có chút khẩn trương đang nhìn hắn.
Trên hành lang cũng có không ít tiếng kinh hô, lộn xộn nãy giờ thu hút không ít sự chú ý của người đi ngang.
Đường Kim nhẹ nhàng buông tay, Hoắc Bắc Kiệt ngã sóng soài ra sàn, sau đó hắn nhìn Lâm Hoan:
- Ta dừng tay rồi, sau đó thì sao?
Nhìn thấy Đường Kim phối hợp như vậy, Lâm Hoan nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra thiên hạ có ai mà không sợ súng đây?
Một khi đã nắm chắc, Lâm Hoan ra lệnh:
- Đường Thanh Thanh, còng hắn lại cho ta!
- Cái gì?
Đường Thanh Thanh nhất thời cho là mình nghe lầm, Lâm Hoan này không phải hỏng não chứ, sao lại bảo nàng còng Đường Kim?
- Đường Thanh Thanh, ta thân phận tổ trưởng tổ trọng án ra lệnh cho cô, còng người cố ý gây thương tích này lại giải đến cục cảnh sát!
Lâm Hoan trầm giọng nói.
- Người này thật sự tốt ngu ngốc!
- Lại có thể bảo tình nhân của cha nuôi còng cha nuôi!
- Khẳng định đầu hắn toàn bã đậu
- Không biết óc toàn bã đậu như hắn ngấm nước vào thì sao đây?
Bốn tiểu nha đầu mỗi người một câu, làm Lâm Hoan giận đến đở bừng mặt, hắn gầm lên với Đường Thanh Thanh:
- Đường Thanh Thanh, cô còn chờ cái gì... A!
Một nắm đấm đập vào miệng Lâm Hoan, đánh bay mấy cái răng cửa của hắn.