Mọi người khϊếp sợ không thôi, Hà gia huynh đệ cũng chấn động, còn Lưu Ngọc Phương lúc này vừa đỏ vừa trắng, đỏ là vì bị đánh còn trắng là bị dọa sợ. Bạn trai đường muội Hàn Tiểu Linh rốt cuộc có lai lịch gì? Âu bí thư sao phải cung kính với hắn như vậy?
- Cách xa ra một chút, đánh thức bạn gái tôi thì tôi quẳng hết mọi người xuống chân núi đó!
Đường Kim bất mãn nói.
- Đúng, đúng, thật xin lỗi, chúng ta sẽ đi, sẽ đi ngay!
Âu Thành liên tục không ngừng nói, sau đó vội vàng xoay người, hạ giọng ra lệnh:
- Đi thôi, nhớ bé giọng xuống!
Nói vừa xong, Âu Thành liền đầu tàu gương mẫu, xông vào màn mưa.
Mà những người khác rất nhanh tỉnh lại từ trong khϊếp sợ, vội vàng đi theo Âu Thành cùng rời đi, đúng là không ai phát ra bất kỳ thanh âm gì, mà từ đầu đến cuối, một đám người cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, càng không biết thanh niên ôm bạn gái gợi cảm trong đình kia là ai mà khiến Âu bí thư khϊếp sợ vậy.
Hà gia huynh đệ cùng Lưu Ngọc Phương thì chưa rời đi, Hàn Tiểu Linh cùng Hà Tiệu Tổ còn đang ở trong đình, còn Hà Diệu Tông sớm bị bạn gái Lưu Ngọc Phương kéo ra khỏi đình rồi, mà lúc này hai người bọn họ cũng bị ngấm lạnh thấu tim.
Lưu Ngọc Phương lúc này không hề thấy lạnh người tí nào, mà lạnh tâm nhưng hối hận thì đã muộn rồi.
- Diệu Tổ, em ở nơi này bồi Hàn tiểu thư, chúng ta xuống núi trước.
Lúc này Hà Diệu Tông nói, hắn kỳ thật cũng là người thông minh, thấy loại tình huống này nếu Lưu Ngọc Phương còn ở tại chỗ này chỉ khiến không khí không thoải mái, nhưng mới vừa rồi hai huynh đệ bọn họ dù sao cũng không nói gì, mà Hà Diệu Tổ cùng Hàn Tiểu Linh luôn luôn trò chuyện rất vui vẻ, cho nên chỉ cần đem Lưu Ngọc Phương đi là được.
Hà Diệu Tổ gật gật đầu, hắn hiện tại trong lòng kỳ thật còn có chút rung động, lúc trước hắn không chú ý tới Đường Kim chút nào, Đường Kim từ trước đến đều cùng Hàn Tuyết Nhu núp ở phía sau hú hí, mặc dù là sáu người cùng nhau leo núi, nhưng trên thực tế tính là bốn người không sai lắm.
Có thể Hà Diệu Tổ như thế nào cũng không nghĩ tới, Đường Kim không lên tiếng thì thôi bỗng nhiên nổi tiếng, ngày cả Âu bí thư mà hắn kinh sợ cũng phải cung kính thì đâu phải người thường.
Hà Diệu Tổ cùng Lưu Ngọc Phương nhanh chóng đội mưa rời đi, Hàn Tiểu Linh nhìn Hàn Tuyết Nhu trong lòng Đường Kim có chút không biết nói gì, tối qua hoạt động mạnh mẽ đến vậy sao mà giờ động tĩnh như vậy cũng không tỉnh lại được?
- Hàn tiểu thư, thật xin lỗi, bạn gái của anh trai ta có chút mê quan.
Hà Diệu Tổ lúc này cũng giải thích với Hàn Tiểu Linh .
- Không sao, cái này cũng chuyện không liên quan đến anh.
Hàn Tiểu Linh lắc đầu, cảm giác của nàng với Hà Diệu Tổ không tệ.
Đường Kim âm thầm chậc lưỡi, thật đúng là vương bát đối đậu xanh, hai người này xem ra rất hợp.
Đường Kim cảm thấy mình nên cho hai người một cơ hội, hắn nên đưa Hàn Tuyết Nhu về nhà, hắn cũng muốn trở về, còn trời mưa thì chả có gì ảnh hưởng tới hắn cả.
Đang định rời đi, đột nhiên một âm thanh cực kì thanh thúy vang lên:
- Cha nuôi!
Đường Kim nhất thời giật mình một cái, quay đầu nhìn lại, nhất thời liền buồn bực, tiểu ma nữ này tại sao lại tới đây?
Biệt thự của hắn tuy rằng trong phạm vi công viên Ninh Sơn, nhưng trên thực tế đây là cả khu vực lớn, cái đình hắn đang đứng với biệt thự kia căn bản không ở cùng trên một ngọn núi.
Hàn Tiểu Linh cùng Hà Diệu Tổ cũng sững sờ, chỉ thấy phía ngoài đình đang có một tiểu cô nương đang đứng, tiểu cô nương này đang chống một cái dù, mặc váy hoa, xinh đẹp đáng yêu như tiểu tinh linh trong mưa.
Đường Kim lúc này cũng có chút sững sờ, sao chỉ có một vậy? Bốn tiểu ma nữ không phải lúc nào cũng cùng một chỗ sao?
- Khả Khả à...
Đường Kim gãi đầu một cái, nha đầu kia có phải Khả Khả hay không đây? Bé lớn nhất, có thể tự đến đây chăng?
- Cha nuôi, con không phải Khả Khả!
Tiểu nha đầu chu mỏ một cái.
- Vậy con là Ái Ái?
Đường Kim là thật không phân rõ bốn tiểu nha đầu này.
- Cha nuôi, con cũng không phải Ái Ái!
Tiểu nha đầu càng mất hứng.
- Được rồi, vậy con là ai?
Đường Kim cũng hết cách.
- Cha nuôi, đoán tiếp đi!
Tiểu nha đầu phồng mồm trợn má.
- Được rồi, con là Lợi Lợi.
Đường Kim chỉ có thể tiếp tục đoán.
- Không đúng, cha nuôi tiếp tục!
Tiểu nha đầu mân mê miệng.
- A, con là Linh Linh!
Lúc này Đường Kim cảm giác mình cuối cùng đã đoán đúng, hắn đoán lần này còn có thể sai sao?
- Vẫn là không đúng!
Tiểu nha đầu thở phì phò nói.
Đường Kim nhất thời trợn tròn mắt, này còn không đúng? Chẳng lẽ không phải là bốn tiểu ma nữ, mà là năm tiểu ma nữ?
- Được rồi, vậy con nói cho ta biết, con là ai?
Đường Kim hoàn toàn bế tắc, Khả Ái Linh Lợi bốn tên đều đoán rồi, vì sao còn không đúng đây?
- Con là Khả Khả!
Tiểu nha đầu tức giận nói.
Đường Kim nhất thời mặt xạm lại:
- Lúc trước con nói mình không phải là Khả Khả mà?
- Cha nuôi, ngay cả mình con gái nuôi cũng không nhận ra là tốt sao? Con nói không phải Khả Khả cha liền cho rằng không phải, cha nên kiên trì cách nhìn của chính mình, sao có thể tùy tiện dao động được?
Tiểu nha đầu làm một tràng dài, sau đó chốt lại bằng câu giáo huấn Đường Kim.
- Cha nuôi, ý chí của cha quá không kiên định!
Bên cạnh Hà Diệu Tổ cùng Hàn Tiểu Linh trợn mắt há hốc mồm, tiểu cô nương này thực ngưu nha!
- Khả Khả, sao con biết ta ở đây?
Đường Kim nói sang chuyện khác, tiểu nha đầu này rất khó đối phó rồi.
- Cha nuôi, bởi vì con là con gái nuôi, cho nên con biết cha ở đây!
- Được rồi, coi như ta chưa hỏi.
Đường Kim có chút đau đầu.
- Cha nuôi, làm người cần thành thực, cha hỏi chính là hỏi, sao có thể coi như chưa hỏi đây?
Khả Khả lại bắt đầu giáo huấn Đường Kim.
- Cha nuôi, con mới sáu tuổi, làm sao cha có thể dạy con nói dối vậy?
Đường Kim thật buồn bực rồi, nha đầu kia sao có thể chỉ sáu tuổi đây? Bé nếu mười sáu tuổi rồi, hắn tuyệt đối phải đánh bé một trận!
- Cha nuôi, cha dám tán gái sau lưng mẹ, con phải mách với mụ mụ!
Khả Khả nhìn Hàn Tuyết Nhu đang ngủ say nói.
Nghe nói như thế, Đường Kim càng muốn đánh tiểu nha đầu này rồi.
- Khả Khả, con có việc gì cứ nói thẳng, có gì muốn bịp ta đây?
Đường Kim hữu khí vô lực hỏi, tuy rằng chỉ một Khả Khả, nhưng bé đại biểu cho ý chí của bốn tiểu ma nữ, chắc chắn là có gì muốn ở cha nuôi hắn rồi.
- Cha nuôi, tại sao cha có thể nghĩ như vậy chứ?
Giọng nói Khả Khả vẫn thanh thúy vô cùng:
- Chúng con đều thấy khi cha đi vắng thì mất tâm tình tập võ!
Khả Khả này vừa nói, Đường Kim chợt hiểu, bốn tiểu nha đầu này còn muốn hắn dạy võ công.