Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 353: Chị ấy thật sự ngủ hai năm?

Đường Kim không muốn phí thời gian, Dương Mính lại càng cầu còn không được. Nàng lập tức dẫn Đường Kim và Kiều An An vào một khu nhà, sau đó bấm thang máy lên lầu 18.

Dương Vân thích ở nơi cao, mua phòng cũng ở trên tầng cao nhất. Căn hộ không lớn, hai buồng ngủ, một phòng khách và một phòng sách nhỏ. Tổng cộng không tới 80 mét vuông, dĩ nhiên, với một cô gái độc thân thì nơi này cũng khá lớn rồi.

Dưới sự dẫn dắt của Dương Mính, Đường Kim và Kiều An An trực tiếp vào phòng ngủ chính, sau đó thấy được một cô gái nằm trên giường.

Tướng mạo của cô gái này rõ ràng hơi giống với Dương Mính, nhưng rõ ràng là đẹp hơn nàng một chút, da cũng trắng nõn, có thể xứng với từ mỹ nữ. Mà nhìn chút đỏ ửng trên mặt nàng, nghe hô hấp bình thường kia, Đường Kim nhất thời hơi ngẩn người, cô gái này ngủ hai năm thật hả?

Đừng nói Đường Kim không tin, ngay cả Kiều An An đã biết rõ Dương Vân ngủ hai năm cũng hơi khó mà tin được. Bởi vì bộ dạng Dương Vân như bây giờ, thế nào cũng thấy giống cô gái đang ngủ bình thường, căn bản không giống như bệnh nhân.

- Đường Kim, sao rồi?

Kiều An An nhìn Đường Kim đang sững sờ, không nhịn được mà hỏi.

- À, chờ tôi kiểm tra một chút.

Đường Kim nắm một tay của Dương Vân, một luồng chân khí nhanh chóng tràn vào cơ thể nàng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tràn khắp kinh mạch toàn thân. Cuối cùng, nét mặt hắn trở nên khá là cổ quái.

Thấy nét mặt cổ quái này của Đường Kim, Kiều An An và Dương Mính đều cảm thấy có gì đó không đúng.

- Đường tiên sinh, chị gái tôi bị sao vậy?

Dương Mính vội vàng hỏi.

- Là trúng độc sao?

Kiều An An cũng hỏi.

- Đúng là trúng độc.

Đường Kim gật đầu:

- Có thành phần là thiên nhật túy, nhưng lại trộn lẫn một ít thứ khác. À, hình như đối phương cũng không muốn chị ấy chết, chỉ là muốn chị ấy cứ ngủ như vậy. Cái thứ khác mà tôi nói... có thể làm cô ấy duy trì trạng thái như người thường, cho nên thoạt nhìn vẫn rất tốt.

- Nói vậy, cậu có thể cứu tỉnh chị ấy?

Kiều An An liền vội vàng hỏi.

Dương Mính cũng dùng ánh mắt hơi kích động nhìn Đường Kim. Hai năm rồi, đây là lần đầu tiên có người nói ra chính xác bệnh của chị gái!

- Dĩ nhiên là có thể.

Đường Kim rất tự tin:

- Tôi đã sớm nói, chỉ cần trúng độc, tôi nhất định có thể giải độc.

- Vậy sao bộ dạng của cậu kỳ quái như vậy?

Kiều An An có chút buồn bực:

- Có phải còn vấn đề gì khác không?

- Đúng là có chút vấn đề.

Đường Kim nhìn Dương Vân, vẻ mặt khó hiểu:

- Chị ấy ngủ hai năm thật sao?

- Đương nhiên là thật, chị cũng biết.

Kiều An An khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Dương Mính một cái, nhất thời cảm thấy có gì đó là lạ:

- Dương Mính, cô làm sao vậy?

Bộ dạng Dương Mính bây giờ thoạt nhìn hơi quái dị, có vẻ ngơ ngác, sắc mặt hơi phát hồng, bộ ngực phập phồng nhanh chóng, rõ ràng không quá bình thường.

- Tôi... tôi không sao. Tôi... chẳng qua là... quá kích động thôi. Tôi cảm thấy hơi khó tin...

Dương Mính lắp bắp nói. Sau đó nàng liên tục hít sâu mấy hơi, rốt cuộc mới làm mình hơi bình tĩnh lại. Nàng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Đường Kim:

- Đường tiên sinh, ngài có thể cứu chị tôi tỉnh lại trước không? Chỉ cần ngài cứu tỉnh chị ấy, mặc kệ ngài muốn thế nào cũng được. Chỉ cần là chuyện tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ làm. Cho dù tôi không làm được, tôi cũng sẽ nghĩ cách để làm. Chỉ cần ngài...

- Yên tâm, tôi sẽ cứu tỉnh chị ấy.

Đường Kim ngắt lời Dương Mính. Hắn cũng không hứng thú việc Dương Mính hồi báo thế nào. Hơn nữa nói từ mặt nào đó, thật ra hắn đã được chỗ tốt rồi. Cô gái này, tuyệt đối có thể khiến Hoa Hoa được ăn no a.

- Hoa Hoa, tới đây!

Đường Kim hô hoán trong lòng.

Giữa Đường Kim và Hoa Hoa vẫn luôn có một loại cảm ứng kỳ diệu. Dù bọn họ cách rất xa nhau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị trí của đối phương. Mà chỉ cần hắn gọi một tiếng, Hoa Hoa có thể dùng thời gian nhanh nhất xuất hiện trước mặt hắn. chẳng qua, hiện giờ Hoa Hoa còn ở thành phố Ninh Sơn, khoảng cách từ đó tới đây cũng phải mấy trăm cây số, Mặc dù tốc độ của Hoa Hoa rất nhanh, nhưng ít nhất cũng cần mấy phút cũng tới đây được.

- Đường Kim, rốt cuộc có vấn đề gì?

Lúc này, Kiều An An mở miệng hỏi.

- Chị ấy mang thai.

Đường Kim hời hợt nói ra mấy chữ, lại làm sắc mặt Kiều An An và Dương Mính đồng thời đại biến.

- Cái gì?

Khuôn mặt Kiều An An tỏ ra khó tin, ngủ mê man hai năm, làm sao mang thai được?

- Điều này sao có thể?

Dương Mính kinh hô ra tiếng, vẻ mặt cũng khó mà tin được.

- Thật ra thì, tôi suy đoán một chút. Có lẽ là, mặc dù chị ấy ngủ mê man, nhưng cơ năng thân thể đều không khác người thường mấy, cũng có thể mang thai.

Đường Kim nói rất chân thành, chẳng qua cuối cùng, hắn lại không nhịn được cảm khái một câu:

- Chẳng qua, cái tên kia lại có hứng thú với cô gái đã hôn mê hai năm, thật đúng là lợi hại!

- Đường tiên sinh, ngài... ngài xác định chị gái tôi mang thai?

Dương Mính vẫn có chút khó mà tin được. Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủn, nàng đã trải qua hai sự kiện làm nàng khϊếp sợ dị thường. Trái tim nàng cũng hơi khó mà thừa nhận được.

- Nếu chị không tin, chờ tôi cứu tỉnh chị ấy, chị lại đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra.

Đường Kim lười biếng nói.

- Dương Mính, hay là chờ Đường Kim cứu tỉnh chị cô đã rồi nói.

Lúc này, Kiều An An cũng nói.

Dương Mính lại hít sâu vài ngụm khí, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Chốc lát sau, nàng mới dò hỏi Đường Kim:

- Đường tiên sinh, không biết ngài cần tốn bao lâu mới giúp chị tôi tỉnh lại?

- Ồ, tôi xem đã nào. Đại khái cần mười mấy...

Đường Kim ra vẻ suy tư.

- Mười mấy ngày?

Dương Mính hấp tấp ngắt lời Đường Kim, sau đó thở dài một hơi:

- Hoàn hảo, cũng nhanh thôi. Đường tiên sinh yên tâm, trong khoảng thời gian ngài trị liệu cho chị tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm ăn ở cho ngài.

- Là mười mấy phút.

Đường Kim lười biếng nói. Vừa dứt lời, hắn đã nhận thấy gì đó nhìn ra cửa sổ. Một đạo bạch quang bắn nhanh vào, hắn rất tùy ý vung tay lên, cầm bạch quang vào trong tay. Sau đó bàn tay nhanh chóng đặt lên cổ Dương Vân.

- Bắt đầu giải độc rồi, hai người có thể ra ngoài chờ.

Đường Kim thuận miệng nói một câu:

- Dĩ nhiên, hai người muốn nhìn cũng được.

Dương Mính ngẩn ngơ, chỉ cần mười mấy phút?

Nhưng lúc này, nàng cũng không nói gì nữa, chỉ hơi căng thẳng nhìn động tác của Đường Kim, dường như muốn nhìn xem hắn giúp chị gái nàng giải độc bằng cách nào.

Thật ra thì, không riêng gì nàng, Kiều An An cũng có hứng thú với chuyện này. Mặc dù nàng biết Đường Kim có chút năng lực phi phàm, nhưng thực tế thì nàng chưa từng thấy hắn thực sự bày ra.

Chỉ là, rất nhanh, Kiều An An và Dương Mính đều thấy thất vọng. Tên này vẫn chỉ đặt tay lên cổ Dương Vân, sau đó chẳng nhúc nhích gì nữa, cái gì cũng không làm.

Mười phút trôi qua rất nhanh, cuối cùng Đường Kim cũng thu tay lại, đột nhiên xoay người ra ngoài:

- Thất tiên nữ, chúng ta đi thôi.